TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 78

Tào Tháo rất tinh ý, nghe qua liền biết bọn họ đang cố ý giấu

giếm mình, Trương Mạc đâu có ở Nhữ Nam, ba người bọn họ đến nói
dối cũng không biết đường nói.

Hứa Du cũng biết trong lúc gấp gáp đã lỡ lời, vội vàng chuyển

chủ đề hỏi:

— Thôi huynh, lần này huynh về kinh nhận chức quan gì?
— Tôi vào làm ở Quang Lộc thự, làm hộ viện cho hoàng gia.
Thôi Quân không để cho Tào Tháo nói chen vào, lại quay sang

Viên Thiệu bảo:

— Bản Sơ huynh, huynh cũng tính làm một chức quan đi.
Viên Thiệu lắc lắc đầu nói:
— Thôi. Mấy hôm trước, Trần Đam muốn vời tôi ra làm duyện

thuộc

[98]

dưới trướng ông ấy, tôi đã cung kính chối từ. Khi xưa tôi và

Vương Tuấn chuyện phiếm với nhau, huynh ấy nói, gặp phải đời nhơ
bẩn, chẳng bằng lui về ẩn ở Nam Sơn, tôi thấy lời huynh ấy nói thực
chẳng sai chút nào.

Tào Tháo càng nghe càng thấy buồn bực, mọi người như vậy là

sao? Lại đề phòng mình như đề phòng kẻ trộm vậy... Thử nghe xem
huynh nói gì? Viên Bản Sơ huynh sao có thể đem so với Vương Tử
Văn mà nói chứ! Vương Tuấn là con nhà hàn sĩ, qua bao nhiêu gian
khó mới được đến dưới cửa Kiều Huyền, còn Viên Thiệu huynh sinh
ra đã là nhà thế gia tam công, dù có ngồi trong nhà mà đợi, cũng có
thể được làm quan to, đúng là thân ở trong phúc mà không biết phúc.
Thế mà lại tự so mình với Vương Tuấn thì thật không có lý gì. Huống
chi huynh lại nói là “gặp đời nhơ bẩn”, chưa cần nói là bất kính với
cha ta và cha Thôi Quân, há lại chẳng phải là coi hai vị thúc phụ đã
dưỡng dục huynh cũng là trong đám nhơ bẩn sao?

Tào Tháo muốn phản bác lại mấy câu, nhưng gắng dằn lòng

không phát ra, thì lại nghe Viên Thiệu nói tiếp:

— Gần đây tôi có đọc Luận hành của Vương Sung, trong ấy có

nói: “Đức hạnh thường có bậc hiền, mà sĩ hoạn không thường gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.