TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 85

— Thôi không nói nữa, ta phải vội đi bây giờ! Dương công vừa

mới có đứa cháu đích tôn, đặt tên là Dương Tu. Mời ta đến uống rượu
mừng! Hôm khác cậu rảnh rỗi nhất định đến chỗ ta chơi đấy, chúng ta
sẽ nói chuyện nhiều hơn. - Chu Tuấn nói xong ra hiệu cho phu xe đi
mau.

— Kính tiễn Chu đại nhân! - Tào Tháo chắp tay tiễn.
Mấy câu ấy thực sự đã nói tốt cho Chu Tuấn, xe ngựa đã đi rất xa

rồi, ông ấy vẫn còn đưa tay ra vẫy tạm biệt Tào Tháo. Đợi đến tận lúc
chiếc xe đi khuất vào đoạn đường cong, Tào Tháo mới đứng thẳng
dậy, cởi dây buộc ngựa của mình, sung sướng nhảy lên lưng ngựa.
Mưu kế được thành, thuận buồm xuôi gió, chỉ mấy câu nói đã tạo
được mối quan hệ bền chặt với Chu Tuấn, xem ra cơ hội phải do tự
bản thân mình giành lấy! Nhưng khi mới đi được chưa lâu, nghĩ đến
sự tình của Hà Ngung, Tào Tháo lại chợt buồn lòng.

Tục ngữ có câu, “thất ý chớ cúi đầu”, nhưng Tào Tháo vẫn cúi

đầu để mặc con ngựa đưa mình đi về phía trước.

Nhưng chẳng phải một mình mình như thế, đúng lúc ấy từ phía

trước cũng có một người ôm đống sách thẻ tre đi lại, cũng đang cúi
đầu như mất hồn lạc phách. Hai người đi lại phía nhau, chẳng ai để ý
đến ai, thành thử đâm xầm vào nhau. Tào Tháo và người kia cùng nói
xin lỗi, rồi lại né người đi tiếp. Có lẽ lúc ấy Tào Tháo không thể ngờ
được rằng, người đâm xầm vào mình kia lại chính là mồi châm gây ra
cuộc đại loạn của thiên hạ.

Tên ông ta là Đường Châu, chồng văn thư ông ta ôm đi chính là

văn thư mật báo Thái Bình đạo mưu phản. Tuy các đại thần Dương
Tứ, Lưu Đào đều dồn hết nỗ lực để đề phòng họa hoạn từ khi chưa xảy
ra, nhưng hôn quân Lưu Hoành không chịu nghe lời trung ngôn thì
biết làm sao được.

Chuyện gì đến đã đến, tháng Hai năm Quang Hòa thứ bảy (năm

184), loạn giặc Khăn Vàng đã chính thức mở màn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.