TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 3 - Trang 215

là do ta dùng người không sáng suốt mà gây nên, lại liên lụy đến đệ và
Bào Tín bị thua ở Huỳnh Dương, ngu huynh thật hổ thẹn.

Tào Tháo thấy Viên Thiệu chủ động nhắc đến chính sự, cảm thấy

cũng sắp tới lúc quan trọng, liền nói:

— Những chuyện gần đây tiểu đệ thực không tài nào hiểu nổi.

Các bộ quân ở Toan Táo nghi hoặc lẫn nhau, chần chừ không tiến, coi
như cũng thôi. Nhưng ở chỗ Bản Sơ huynh, có tới mấy vạn tinh binh,
các lộ quân đến cần vương lại ngày một đông hơn, sao lại đến nỗi
Vương Khuông phải thua, làm rúng động toàn cục? Nay xuất quân
cướp chiếm Mạnh Tân, thuận thế tiến sang phía tây vẫn còn chưa
muộn. Tại sao huynh trưởng lại án binh bất động, để mất cơ hội tốt
như thế?

Viên Thiệu cười gượng một hồi:
— Huynh thực sự có điều khó nói.
— Huynh cứ nói không ngại, tiểu đệ xin vì huynh mà giải tỏa.
Viên Thiệu do dự hồi lâu, ghé đến bên tai Tào Tháo nói hai chữ:
— Hàn Phức!
Tào Tháo lập tức ngộ ra: Tuy Viên Thiệu tự xưng Xa kỵ tướng

quân, thống lĩnh quần hùng, nhưng căn cứ khởi binh lại chỉ là quận
Bột Hải bé xíu. Với danh vọng gia tộc bốn đời Tam công của Viên
Thiệu mà nói, chỉ cần hô một tiếng binh mã sẽ ngay tức khắc chiêu
tập, nhưng lương thảo lại là vấn đề lớn. Lương thảo của chư quân ở
Hà Nội, đều nhờ Ký Châu cung cấp, nhưng bản thân Ký Châu mục
Hàn Phức lại trấn ở Nghiệp Thành, án binh bất động. Có câu, binh mã
chưa động, lương thảo đi trước. Thực tế sự sống còn của binh mã Viên
Thiệu lại nằm trong tay Hàn Phức. Lương thảo ở Hà Nam đã bị Đổng
Trác cướp hết, thành Lạc Dương cũng bị một mồi lửa thiêu rụi, căn
bản không thể lấy được lương thảo tại chỗ. Trước tình thế đó, vạn nhất
Viên Thiệu dẫn quân sang tây, đánh qua Mạnh Tân, trong khi Hàn
Phức lại đố kỵ chơi trò “binh lương không kịp” sau lưng, thế coi như
xong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.