TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 3 - Trang 488

— Văn Nhược tuy nói chí lý, nhưng đây là cơ hội khó có, chẳng

lẽ lại để mặc Lưu Bị ngồi vững ở Từ Châu ư?

Không biết vì sao, những ngày này kẻ có tên là Lưu Bị - người

mà Tào Tháo chưa từng gặp mặt - kia luôn quanh quẩn trong suy nghĩ
của Tào Tháo.

— Theo ý tại hạ, đây tuyệt không phải cơ hội tốt. - Tuân Úc lắc

đầu. - Đào Khiêm tuy đã chết nhưng Từ Châu không dễ mà mất được.
Mặc dù Lưu Bị mới được lập lên, nhưng dân chúng nhớ trận thua lần
trước, cũng không thể không toàn tâm ủng hộ. Nay phía đông đều đã
thu hoạch lúa mạch, chúng tất sẽ xây tường đắp lũy kiên cố, thu hoạch
xong xuôi, sẵn sàng đợi tướng quân. Tướng quân đánh không hạ nổi,
cướp chẳng được gì, chưa đến mười ngày, mấy vạn quân chẳng cần bị
đánh cũng tự khốn rồi. Lần trước thảo Từ Châu, uy phạt nặng nề, tử đệ
của chúng còn nhớ nỗi nhục của cha anh, tất sẽ giữ vững, không chút
hàng tâm, dù có thể phá, cũng không có được mà giữ.

Tào Tháo chợt đỏ mặt: “Tuân Văn Nhược nói năng thật uyển

chuyển, nói trắng ra chính là trách ta giết người quá đà, Lưu Bị ở Từ
Châu vốn chẳng được nhân tâm, nay vì ta giết chóc nhiều người mà
thành ra hắn lại được nhân tâm.”

— Việc trong thiên hạ, tất có lựa chọn, đổi nhỏ lấy lớn là được,

đổi nguy lấy an là xong, cân nhắc vị thế từng lúc, chẳng phải chỉ lo
gốc không vững là được. Nay cả ba điều ấy đều không lợi, mong
tướng quân hãy suy nghĩ kỹ. - Nói rồi, Tuân Úc vái dài một vái.

— Được rồi! - Tào Tháo cắn răng. - Ta sẽ tạm tha cho Lưu Bị,

đợi đến khi hoàn toàn thu phục Duyện Châu sẽ tính sổ sau.

Trình Dục thấy Tào Tháo đã hiểu ra, cũng thở phào nói:
— Tướng quân chớ vội, kế sách phá Lã Bố tại hạ đã có. Lần này

chúng ta chỉ đánh một trận sẽ đuổi hoàn toàn hắn khỏi Duyện Châu,
để con sói ấy chạy sang Từ Châu cắn Lưu Bị.

— Ồ? Kế sách thế nào, hãy nói ta nghe xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.