TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 3 - Trang 497

— Là Trương Liêu... - Ngày trước Tào Tháo ở Lạc Dương đã

từng gặp. - Bố trí thế này mà còn để Lã Bố thoát, âu cũng là ý trời vậy.

Lã Bố thua chạy. Dọc đường đi tàn binh dần tụ tập lại, nhưng về

đến đại doanh cũng chẳng còn. Trần Cung tuy thông minh hơn Lã Bố,
nhưng vẫn không liệu hết được sự việc, hai doanh chỉ cách nhau mười
dặm, một khi chiến trường có biến, sao còn giữ được nữa? Để người
của mình vào, nhưng Tào quân cũng vào theo, quân Duyện Châu thủ
hạ của Lã Bố vừa thấy đồng hương cũ đến, lập tức có nhiều kẻ phản
lại.

Cuối cùng chiến trường thất bại, đại doanh thất thủ, Lã Bố, Trần

Cung chỉ còn cách vứt quân trang khí giới lương thảo, dẫn quân chạy
trốn. Lần này ngay đến huyện Đông Mân họ cũng không giữ được, chỉ
còn cách tiếp tục chạy về đông, đến Từ Châu.

Lúc sắp ra khỏi Duyện Châu, Trần Cung ngoảnh lại nhìn quê cũ,

không ngăn được lệ rơi lã chã: “Tào Tháo ngươi thắng rồi, đến đàn bà
con gái còn đi giữ trại cho ngươi, sao ngươi không thắng chứ? Ngươi
giết danh sĩ như Biên Nhượng, Viên Trung... lại trọng dụng bọn tiểu
lại Trình Lập, Tiết Đễ... Đến giờ ta mới hiểu, những nhà hàn tộc và
dân chúng hợp lại với nhau còn mạnh hơn thế lực của thế gia đại tộc,
và ngươi cũng dễ khống chế chúng hơn nhiều! Ta thật hồ đồ, ta tỉnh
ngộ ra cũng quá muộn rồi... Nhưng có một số việc không được phép
hối hận, đến ngày hôm nay ta cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ
còn cách tiếp tục đi, có thể chẳng bao giờ về được cố hương nữa rồi...”

Lã Bố lại chẳng nghĩ rằng mình sẽ cách xa cố hương Tịnh Châu,

sốt ruột hỏi:

— Công Đài, chúng ta đi đâu đây?
Trần Cung thở dài:
— Đã đến Từ Châu, tất nhiên là theo Lưu Bị.
Lông mày Lã Bố như dựng đứng lên:
— Theo tên nhỏ mọn không ra gì ấy, há chẳng đáng xấu hổ cho ta

ư!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.