TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 3 - Trang 93

hẳn đều do lũ quân Tây Lương cướp đoạt mà ra nông nỗi, tài sản bị
cướp sạch, có người chỉ còn cách rời bỏ quê hương đi lánh nạn.

Xóm làng tươi đẹp bị hủy trong một ngày, đất Trung Nguyên lại

có người bị bức thành nạn dân, chuyện này còn khiến người ta căm
giận hơn bội phần so với loạn Khăn Vàng năm xưa. Đã chạy đến hơn
mười dặm mà không có lấy một nhà dân tử tế, điền địa bỏ hoang
không người cày cấy, lại thêm đang buổi đông hàn cây khô cỏ héo,
đâu đâu cũng là quang cảnh tan nát, suy tàn.

Khi từ quân doanh ra bọn Tào Tháo chỉ mang theo ít lương khô,

khi nãy đã ăn hết, nhưng rong ruổi suốt một đêm thấy bụng ngày càng
đói. Dù vậy, họ cũng không dám vào trong huyện thành, chưa biết
chừng vào sẽ bị bắt ngay, nên đành cố nhịn đói ra sức chạy. Qua hết
thôn này đến xóm khác, mãi đến chính ngọ mới thấy xóm phía trước
có khói bếp bay lên.

— Ôi chao! Sắp ra khỏi địa phận huyện Trung Mâu, cuối cùng

cũng gặp được xóm có người! - Viên Thuật thở phào. - Tìm một nhà
dân xin miếng gì ăn mới được.

Ba người đều xuống ngựa, đi bộ dắt ngựa vào làng, nào hay

người trong làng trông thấy bọn họ đều chạy trốn cả. Tào Tháo thầm
nghi hoặc:

— Ta thấy nơi đây phong tục không ổn, chúng ta hãy mau chóng

rời đi.

Phùng Phương trề môi ấm ức bảo:
— Đã ra khỏi huyện Trung Mâu, không biết còn phải chạy bao

nhiêu dặm đồng hoang nữa, đến Dương Địch còn xa lắm đấy. Mùa này
đến quả dại cũng chẳng có mà tìm, nếu không thấy làng xóm nào nữa,
không tìm được cái ăn chúng ta có mà chết đói.

— Ta đi tìm một nhà dân, xin chút đồ ăn vậy. - Viên Thuật nói

xong chực đi.

Tào Tháo liệu rằng Viên Thuật là tử đệ nhà hào môn, nói năng

khó tránh vẻ kiêu mạn, vội kéo lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.