nếu ta giao chiến với hắn, vẫn như trước kia, ta không phải là đối thủ, vậy
biết làm thế nào?
Từ lúc Tuân Úc vào cửa đã quan sát nhất cử nhất động của Tào
Tháo, thấy cũng nên khuyên nhủ Tào Tháo một lát, mới vuốt râu rồi chậm
rãi nói: - Xưa nay kẻ thắng bại trên chiến trường, nếu thật sự có tài năng, có
lúc yếu song cũng sẽ có lúc trở nên mạnh, nếu là người tầm thường, mạnh
cũng sẽ trở thành yếu. Sự tồn vong của Lưu Bang, Hạng Vũ khi xưa đủ để
cho ta thấy rõ điều đó. Nay kẻ tranh thiên hạ với chúa công, hiện chỉ có
Viên Thiệu. Viên Thiệu tuy bề ngoài khoan dung nhưng bên trong lòng dạ
hẹp hòi, trọng dụng nhân tài nhưng lòng hay nghi kị. Chúa công lại khác,
không câu nệ tiểu tiết, có tài thì cất nhắc, trọng dụng, về độ lượng hơn hẳn
Viên Thiệu. Viên Thiệu gặp biến thì trù trừ do dự, thiếu quyết đoán, hay bỏ
lỡ cơ hội tốt, còn chúa công thì quyết đoán đại sự, tùy cơ ứng biến, không
gò bó thành quy tắc, về mưu lược cũng hơn hẳn Viên Thiệu. Viên Thiệu
quân kỷ bất nghiêm, không lập được pháp lệnh, binh sĩ tuy nhiều nhưng
không khéo dùng đúng chỗ, chúa công pháp lệnh nghiêm minh, thưởng
phạt coi trọng, binh sĩ tuy ít nhưng đều dũng mãnh liều chết, về mặt
dùng binh chúa công cũng hơn hẳn Viên Thiệu. Viên Thiệu dựa dẫm, ỷ
mình là danh môn quý tộc, giả bộ giả tịch, mưu mô tiểu xảo hòng lấy đại
danh, cho nên nhân sĩ quy phụ hắn cũng không mấy người tài nâng thực sự,
chỉ toàn một lũ ham thích hư danh, còn chúa công dùng nhân ái đối đãi hiển
tài, thực bụng tương kiến, chẳng cầu hư vinh, làm việc cẩn trọng, nghiêm
khắc với cả bản thân, nhân sĩ thực tài đều muốn vì chúa công mà ra sức, về
mặt đức hạnh lại cũng hơn hẳn Viên Thiệu vậy! - Nói đến đấy Tuân Úc đột
nhiên đứng dậy, tiến lên phía trước, tay vịn soái án, nhìn thẳng vào mắt Tào
Tháo: - Chúa công có bốn ưu thế ấy mà phò tá thiên tử, khuông phò chính
nghĩa, chinh phạt phản nghịch, thiên hạ ai dám không theo? Viên Thiệu
dẫu có mạnh vậy cũng đâu thể thắng được!
Trước giờ Tào Tháo cũng không ý thức được mình lại có nhiều ưu
điểm như vậy, nhưng thấy ánh mắt Tuân Úc nhìn mình có vẻ kiên định,
khẳng định chắc chắn như vậy. Tuân Văn Nhược là người xưa nay không