TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 246

chút nhuệ khí của mình, lại thêm đám gia quyến vướng chân
vương tay, quả thật không thể qua được ải này, đành vội truyền
lệnh quay vể Thọ Xuân.

Trên đường đi sĩ tốt bỏ trốn gần hết, khó khăn lắm mới về

đến Thọ Xuân, đám thuộc hạ ở lại trấn thủ đã mở kho phân phát
hết chút lương thực cuối cùng, còn nói: — Đằng nào cũng phải
chết nên mới làm vậy. Thà bỏ mạng một người để cứu bách tính
thoát cảnh lầm than! — Tận mắt thấy nơi đây chẳng thể cầm cự
bao lâu, Viên Thuật đành chạy đến Tiềm Sơn

23

nương nhờ đám

thuộc hạ cũ Trần Lan, Lôi Bạc nay đã thành kẻ cướp. Nhưng
không ai chịu thu nhận, chỉ phái người xuống núi chuyển lời: —
Chư vị tướng quân nói, núi nhỏ chẳng thể chứa nổi hoàng thượng
to, mong bệ hạ để cho huynh đệ tại hạ một con đường sống, đừng
để mọi người phải ăn chửi vì ngài! — Sau đó cho hắn chút lương
thực rồi đuổi như đuổi hủi.

Viên Thuật loanh quanh gần Tiềm Sơn ba ngày, biết Trần

Lan, Lôi Bạc không niệm tình cũ, đành nản chí rời đi, nhưng thật
lòng chẳng biết đi về đâu. Viên Thuật lang thang hai ngày ròng,
đến Giang Đình cách Thọ Xuân tám mươi dặm thì binh sĩ kêu gào
đói khát, đành dừng lại nghỉ ngơi.

Nắng tháng 6 như thiêu như đốt, Viên Thuật phanh áo ngồi

trong “ngự trướng” , bứt rứt khó chịu, cổ họng khô rát, nhưng tên
lính sai đi lấy nước vẫn chưa quay về, chỉ biết cúi đầu nhìn thân
hình chỉ còn da bọc xương của mình — Thật mỉa mai, cả đời hắn
chưa từng chịu khổ như mấy ngày vừa rồi, nhưng dù sống trong
nhung lụa, Viên Thuật cũng chưa khi nào béo tốt, Khổng Dung
từng giễu hắn là “bộ xương khô trong mộ cổ” , nhưng cái tướng
quắt queo ấy đã từng xưng đế. Nghĩ đến đây, Viên Thuật vội vồ lẩy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.