TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 111

của Lưu Bị, đương nhiên không dễ dàng quỳ gối trước mặt Tào
Tháo, nay lại chủ động quỳ xuống, chắp tay nói: — Trương Văn
Viễn là người nghĩa khí, Quan mỗ nguyện lấy tính mạng đảm bảo,
khẩn cầu minh công thu nạp hắn. - Lại quay sang Trương Liêu nói
- Văn Viễn, anh hùng nhất thế ngắn ngủi lắm thay, chỉ vì chút kiêu
ngạo mà định vứt bỏ hết tráng chí sao được? Nghe ngu huynh
khuyên một câu, đầu hàng đi!

— Vân Trường à, huynh hà tất phải như vậy chứ... —

Trương Liêu lắc đầu quầy quậy.

Quan Vũ và Trương Liêu là hai viên đại tướng mà Tào Tháo

lúc nào cũng nghĩ tới, tiếc là ông ta không dễ dàng có được. Tên
mặt đỏ theo Lưu Bị không theo ông ta, tên mặt vàng thà chết
không chịu đầu hàng, thuần phục mãnh tướng còn khó hơn cả
chinh phục mỹ nhân! Đối phó với phụ nữ còn có thể dựa vào ngôi
bá vương mà cưỡng ép, song với loại người này tuyệt đối không
thể. Tào Tháo đứng dậy đi vòng qua bàn chủ soái, tiến vể phía
trước: - Anh hùng tiếc anh hùng, hảo hán tiếc hảo hán, Văn Viễn
vẫn cố chấp không hàng sao? Ngươi xưa nay nổi tiếng nhờ nghĩa
khí, lẽ nào chỉ có Lã Bố, Cao Thuận là bằng hữu của ngươi? Vân
Trường không phải là bằng hữu của ngươi, lão phu cũng không thể
là bằng hữu của ngươi ư?

Nói tới hai từ bằng hữu, Trương Liêu cũng có chút mủi

lòng, hắn hạ thấp giọng nói: — Kết bạn có lợi mà cũng mệt thay,
một bên là bằng hữu, một bên là nghĩa khí, thật khiến Trương mỗ
thấy khó xử!

Tào Tháo thấy hắn nói vậy, thở phào nhẹ nhõm mà rằng: —

Lão phu không phủ nhận Lã Bố có ân có nghĩa với ngươi, song lão
phu vẫn là Tam công đương triều. Đại nghĩa có, chuyện vặt vãnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.