TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 140

mà ngay cả những chuyện ở Tế Âm hắn đều rõ như ban ngày, đủ
cho thấy tên chó săn ác quan này đã bố trí thủ đoạn cao siêu cỡ
nào. Viên Tự càng nghĩ càng thấy sợ, mồ hôi lạnh vã ra khắp
người.

Tào Tháo chỉ biết đám Viên Tự đều nằm dưới sự kiểm soát

của Tiết Đễ, hễ bọn họ không có ý tạo phản thì cũng ngại chả buồn
hỏi đến. Lúc này nghe Tiết Đễ kể ra chính tích của Viên Tự thì vô
cùng tức giận - Cả ngày chỉ biết có rượu tiệc thơ phú mà lơ là
chính sự, cái gọi là danh sĩ thế gia chính là đức hạnh này ư? Đại
Hán gần trăm năm nay nuôi một đống báo cô, mới có được chức vị
danh sĩ mà đã biết cách đè đầu cưỡi cổ bách tính, chỉ lo hưởng thụ
cuộc sống, học đòi văn vẻ, kỳ thực một chút tài cán cũng chẳng có.
Cần lũ quan vô tích sự này làm gì chứ? Hắn nhân lúc chiến loạn
còn mua ruộng tậu nhà, chẳng đóng góp chút công lao nào. Thật
đáng tội chết!... Song cục tức vừa dâng lên tới họng, Tào Tháo đã
cố gắng nuốt xuống. Xét cho cùng hắn vẫn chưa ngấm ngầm câu
kết với Viên Thiệu, hiện tại không phải là lúc giết hắn, giữ lại một
người họ Viên như vậy, để chứng tỏ họ Viên ở Hoài Nam thành
tâm cống hiến sức lực cho triều đình, chưa hẳn đã không phải là vũ
khí dư luận chống lại Viên Thiệu! Huống hồ Viên Tự ngu xuẩn, bất
tài lại hèn nhát, trừ khử hắn đơn giản như day chết một con kiến,
tạm thời giữ lại mạng sống cho hắn, đợi sau trận sống mái với Viên
Thiệu rồi tính tiếp.

Nghĩ tới đây Tào Tháo cười lớn nói: — Viên Quận tướng,

những lời Hiếu Uy nói có sai không?

Viên Tự không kiềm chế được, lại lẩy bẩy gục xuống: —

Không sai, không sai chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.