TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 142

không thể bàn nổi rồi, về bớt làm những chuyện vô ích đi, tập
trung thời gian xử lý việc công, ta thấy thế là đủ rồi. Đi đi, đi đi!

Viên Tự vâng dạ rối rít, quay người chạy biến như bị ma

đuổi. Tào Tháo nhổ một bãi nước bọt: - Hừm! Cái ngữ gì thế này!
Ta thấy kẻ xuẩn ngốc như hắn dù có muốn làm chuyện xấu xa cũng
không đủ bản lĩnh!

Tiết Đễ lại nói: - Theo tại hạ thấy, vẫn chưa thể yên tâm với

hắn. Quân tử luôn thẳng thắn ung dung, tiểu nhân lúc nào cũng u
sầu lo lắng. Hắn đã là tiểu nhân thì không thể tin vào lời thề thốt
của hắn. Vạn nhất chiến cục có biến, có khi lại chó cùng rứt giậu,
vẫn nên canh chừng cẩn thận.

— Được! Ngươi cứ tùy ý mà làm.
Lúc này, từ bên ngoài vọng vào tiếng chào hỏi, Lưu Bị và

Vạn Tiềm khiêm nhường dắt tay nhau cùng vào, hai người lễ độ
cung kính hướng về phía Tào Tháo hành lễ: — Huynh đệ Mi Tử
Trọng, Mi Tử Phương đã tới.

— Người đâu? — Tào Tháo ngó đầu nhìn ra.
Lưu Bị cười nói: - Có Lã đô úy đưa tới, tại hạ tới bẩm báo

ngài một tiếng trước.

Huynh đệ Mi thị rõ ràng là họ hàng thân thích của Lưu Bị,

song Lưu Bị lại khăng khăng không chịu đi cùng, khéo léo tránh
mối hiềm nghi này, Tào Tháo lấy làm hài lòng, song miệng lại hỏi:
— Ấy chết! Huyền Đức quá cẩn thận rồi, đã là anh em nhà vợ sao
Huyền Đức không đưa người tới?

— Hổ thẹn, thật hổ thẹn. — Lưu Bị đưa ống tay áo che mặt,

— Tại hạ đã để mất Tiểu Bái, phu nhân bị Lã Bố bắt làm tù binh,
còn mặt mũi nào mà gặp mặt hai huynh ấy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.