TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 249

Viên Dận thấy Viên Diệu vẫn cố chấp, đưa tay lau mồ hôi

trên mặt, cười nói: - Hiền diệt chớ nên như vậy, hiện Tào Tháo đã
cắt đứt đường lên phía bắc, tạm thời cứ đến nương nhờ chỗ Lưu Tử
Đài, đợi bá phụ cháu xuất binh nam tiến, lúc đấy chúng ta lại
nương nhờ bá phụ cũng không muộn.

Viên Diệu trợn mắt: - Coi ta là đứa trẻ lên ba sao? Chỉ cần

cha con ta đặt chân đến Hoản Thành, e rằng lập tức bị trói gô giải
đến Hứa Đô!

- Đúng! - Dương Hoằng nói theo, - Thiếu chủ nói chí phải,

ta vẫn còn ít binh lính này, đến nhờ cậy Tôn Sách tiếp tục đấu lại
Tào Tháo.

Hoàng Y lại nói: - Việc nhà chúng ta ngươi đừng chõ miệng

vào! Thằng nhãi Tôn Sách là kẻ vong ân bội nghĩa, chẳng biết có
đánh lại Tào Tháo hay không? Dưới gầm trời này nơi nào chẳng
phải đất của vua, đừng nói thằng nhãi họ Tôn ấy, ngay đến Viên
Thiệu còn chưa biết tiêu tùng ngày nào, cầu xin triều đình xá tội
chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Viên Dận, Hoàng Y muốn hàng Lưu Huân, Viên Diệu,

Dường Hoằng muốn cậy nhờ Tôn Sách, ai cũng có lý riêng, cãi vã
ầm ĩ, suýt chút nữa còn đánh nhau. Viên Thuật ôm ngọc tỷ ngồi đó,
thấy không ai đếm xỉa tới mình, cố nhịn cơn khát, giọng thều thào:
- Cút, cút...

- Nghe thấy chưa! Cha ta kêu ngươi cút đấy!
- Đừng nói bậy, ông ta bảo loại con bất hiếu nhà ngươi đó!
- Đại trướng của nhà ta, sao dám đuổi ta đi?
- Ô! Giờ vẫn nghĩ mình là thái tử cơ đấy.
Thấy bốn người vẫn to tiếng, Viên Thuật nổi trận lôi đình,

căng cổ họng đang khô nứt lên hét: - Cút hết! Cút hết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.