TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 250

Bọn Viên Diệu, Viên Dận sững người, lần lượt chắp tay lui

đi, vừa ra khỏi đại trướng chúng lại tiếp tục cãi cọ. Viên Thuật cố
hét hai lần, thấy lồng ngực ngày càng bức bối, toàn thân nóng bừng
lửa đốt, hắn nằm vật xuống giường, vẫn ôm khư khư ngọc tỷ
truyền quốc. Viên Thuật nghĩ nằm xuống một lát sẽ dễ chịu hơn,
nào ngờ càng nằm càng khó chịu, đầu óc quay cuồng, bên tai chỉ
nghe văng vẳng tiếng cãi vã bên ngoài, như thể họ đang chửi mình!
Cổ họng bỏng rát, hắn chỉ biết rên rỉ: - Nước... ta muốn uống
nước...

Ngoài cửa trướng, một tên lính loáng thoáng nghe tiếng hắn

ta liền liều mình bước vào, hỏi nhỏ: - Bệ hạ nói gì vậy?

- Nước... nước...
- Nô tài nghe không rõ, bệ hạ nói gì vậy?
- Nước... ta muốn uống nước...
Tên lính rụt rè: - Vẫn chưa thấy người đi lấy nước về ạ, e

rằng... e rằng đã thừa cơ hội bỏ trốn, chắc hắn sẽ không quay lại
nữa!

Viên Thuật vẫn rên rỉ: - Nước mật ong... - Khi còn làm

hoàng đế, hắn hoang dâm, xa xỉ, dù là uống nước cũng phải thêm
mật ong.

Tên lính lắc đầu nhăn nhó: - Không có nước mật ong, giờ

chỉ có máu thôi!

Viên Thuật nghe thấy cả người run rẩy, bao chuyện đã qua

đột nhiên hiện ra trước mặt... Cha ta Viên Phùng được tiên đế tôn
là tam lão, ngay cả bát ăn trong nhà cũng bằng vàng! Môn sinh nhà
họ Viên trải khắp thiên hạ, ai dám thất lễ với ta! Hà Tiến lâm nạn,
ta là người đầu tiên xông vào cấm cung giết lũ hoạn quan! Thiên
hạ đại loạn, ta là người đầu tiên xưng hùng đất Trung Nguyên! Ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.