TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 336

- Hai tên này vẫn còn muốn đấu với ta? Còn hoàng thượng... —
Hoàng thượng đã chọn đúng hai kẻ có dã tâm này! Những lời này
không thể nói ra. Tào Tháo vừa đau lòng lại vừa tức cười, đột
nhiên bật ra tràng cười quái đản, nhưng tiếng cười nghe như đang
khóc vậy.
Tào Tháo đã nắm thóp được việc này, xử Đổng Thừa tội danh
“mưu hại Tam công” chẳng bằng gán cho hắn tội danh lớn hơn —
“tội mưu phản”. Giờ sự việc đã đến nước này, phế truất Đổng quý
nhân đều là chuyên đương nhiên. Mãn Sủng thấy Tào Tháo cười
thật đáng sợ, hắng giọng nói: — Với thân phận của Lưu Phục, việc
này e không dễ.
Bọn Quách Gia đứng bên cạnh mới nghe đã giật minh — Lưu
Phục là con trai của Lương Vương Lưu Di, chuyện này không đơn
giản là đại thần mưu phản, mà còn là mưu phản trong hoàng tộc,
dính dáng đến cả nhà Lương Vương. Sự việc càng làm náo động
thì càng to chuyện, chẳng trách Mãn Sủng phải đắn đo, do dự.
Quách Gia muốn can gián, nhưng thấy Tào Tháo sắc mặt u ám,
quẳng thẻ tre lên soái án, nói với Mãn Sủng: — Ngươi đã có chứng
cớ rành rành sao còn phải chạy tới hỏi ta? Quốc có quốc pháp, tội
của Vương tử Lương quốc phải xử thế nào thì cứ thế mà làm. Tự
tạo nghiệp chướng thì khó còn đường sống, chuyện như vậy tiên
triều chưa từng có sao?
Quách Gia, Mao Giới đều đứng cả dậy: — Xin chúa công cân
nhắc...
Tào Tháo xua tay, khuôn mặt chẳng mảy may dao động, trái lại còn
đằng đằng sát khí: — Ta không hận Đổng Thừa chút nào, ai bảo
trước kia ta chiếm đại quyền, làm chủ triều chính của hắn? Nhưng
Lưu Phục cớ gì hại ta? Trước đây khởi binh hắn có dã tâm tự lập,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.