TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 381

rồi! - Biết chắc thất bại nhưng vẫn phải liểu chết xông tới, quyết
không trái lời thề chết cùng ngày, cùng tháng, cùng nám.
— Sinh tử tồn vong đều ở trận chiến này! Theo ta xông lên! - Quan
Vũ hét lớn, vung thanh Yển Nguyệt đao thúc ngựa xông trận, hai
trăm tên lính cũng hò hét lao theo. Nhưng quân Tào người đông
thế lớn, chỉ nháy mắt đã bao vây đám quân nhỏ lẻ này. Quan Vân
Trường vì muốn cứu huynh trưởng mà bất chấp tính mạng, gặp đầu
giết đấy, oai phong như thần binh giáng thế, khiến quấn Tào lũ lượt
vứt bỏ mũ áo, vừa chạy vừa kêu: — Tên mặt đỏ chính là phản tặc
Quan Vũ, lợi hại vô cùng! Đừng để hắn đánh tới... — Đám lính sợ
hãi vây quanh Quan Vũ, không dám đánh tướng, chỉ dám ra tay với
hai trăm lính tốt kia. Quan Vũ điên cuồng vung đao, đột phá trùng
vây tới tận chân núi, ngoảnh mặt nhìn lại, đám lính đi theo chỉ còn
lại một nửa, số khác bị vây khốn trong thế trận.
Vùng núi này rừng cây rậm rạp, đường đi khúc khuỷu, may mà
sườn dốc vẫn khá bằng phẳng, thêm vào đó mới đầu xuân cây cối
vẫn còn trơ cành, có thể phân rõ địch ta. Chiến mã của Quan Vũ
thoăn thoắt leo lên dốc tiến về phía trước. Không ít quân Tào tay
cầm cung tên chặn đường đều bị Quan Vũ đuổi sạch, tuy nhiên
đám lính theo sau bị thương ngày càng nhiều. Chém giết thêm hai
canh giờ nữa thì trời tối mịt, cờ trướng của Lưu Bị dần dần hiện ra,
lắc lư lay động giữa cánh rừng cách đó không xa.
- Huynh trưởng... Tiểu đệ tới đây! - Quan Vũ hô to.
Không biết là Lưu Bị đã bị giết hay bên cạnh vẫn còn kẻ địch mà
mãi không thoát về phía này, lại cứ thục mạng chạy về phía nam.
Quan Vũ liền dẫn binh tiếp tục đuổi theo. Đi hết đoạn đến đoạn
khác, khắp nơi quăng đầy kiếm gãy đao đứt, song vẫn không thể
đuổi kịp Lưu Bị. Chẳng mấy chốc đã gần giờ Tuất, mặt trời khuất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.