TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 389

Mi, Cam không còn chỗ nương tựa, huynh đã phụ sự ủy thác của
Lưu Sứ quân, đây là tội thứ hai.
Quan Vũ quả nhiên cúi đầu, chuyện này cũng đúng.
— Còn tội thứ ba... — Trương Liêu thở dài một tiếng, - Huynh
trưởng võ nghệ siêu phàm, lại tinh thông kinh sử, không tận sức trợ
giúp nhà Hán cứu nguy thiên hạ, mà chỉ muốn nhảy vào nước sôi
lửa bỏng để chứng tỏ cái dũng của kẻ thất phu. Vân Trường à, một
đời anh hùng sao ngắn ngủi đến vậy, khảng khăng cố chấp há
chẳng phải đã phụ lại chí lớn của mình sao? Nghe tiểu đệ, huynh
hãy đầu hàng đi!
Những lời này là Quan Vũ khuyên Trương Liêu ngày trước, giờ
Trương Liêu vận dụng y nguyên mà khuyên lại, khiến Quan Vũ
mặt lộ vẻ chán nản, hàng lông mày rậm toát lên nét bi thương,
chòm râu rậm rạp đung đưa theo gió. Hai người bốn mắt nhìn nhau
im lặng hồi lâu, tiếng hô giết từ bốn phía cũng đều ngưng lại, quân
Tào rốt cuộc không xông lên. Quan Vũ hổ thẹn vô cùng, tới lúc
này đã cảm nhận được tình sâu nghĩa nặng của Trương Liêu và Tào
Tháo, hạ thấp giọng nói: - Nếu muốn Quan mỗ đầu hàng... thì cũng
được...
Trương Liêu thầm kêu Hoàng thiên tế tổ hiển linh. Hắn vốn là một
trang tử hán lỗ mãng ở Tịnh Châu, nói ra được lời này quả là
không phải là dễ, đúng là trời không phụ người có tâm, vất vả bấy
lâu cũng coi như không uổng.
- Có điểu... — Quan Vũ chuyển chủ để, tay vuốt chòm râu dài nói,
- Quan mỗ đã gánh ba tội, nếu muốn ta đầu hàng phải đồng ý ba
điều kiện. Nếu Tào công ưng thuận, ta lập tức cởi bỏ mũ áo xin
hàng. Bằng không ta thà mang tội mà chết.
- Huynh trưởng cứ nói, tiểu đệ này đều đồng ý hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.