TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 437

Thư Thụ bị giáng xuống làm mưu sĩ, vốn không còn muốn

bày mưu hiến kế cho Viên Thiệu, nhưng chứng kiến cảnh quân Hà
Bắc tử thương vô kể, lại nghĩ đến sinh mạng của bao người, ông ta
không nhịn được liền lên tiếng: - Chúa công, tuyệt đối không thể
đánh như ngày hôm nay được nữa. Quân phía bắc đông nhưng
không mạnh bằng phía nam, ở phía nam lương thực ít, của cải cũng
không dồi dào bằng ở phía bắc. Đánh nhanh chỉ lợi cho phía nam,
còn kéo dài cuộc chiến mới có lợi cho phía bắc. Chi bằng chúng ta
hãy từng bước cho doanh trại áp sát Quan Độ, mở rộng địa bàn,
kéo dài thời gian để giữ thế giằng co, chờ cho lương thảo của Tào
Tháo cạn kiệt, sĩ khí binh lính giảm sút, lúc đó chỉ cần đánh một
trận là có thể toàn thắng.

- Còn kéo dài cái gì? - Viên Thiệu liếc ông ta một cái, - Há

chưa từng nghe qua “Binh quý thắng, bất quý cửu” hay sao? Quân
ta tuy tổn thất không ít, nhưng Tào Tháo cũng phải tổn thất tới hai
phần mười, cứ đánh thế này thì Tào Tháo thất bại là cái chắc!

Sao có chuyện Thư Thụ không hiểu gì về binh pháp? Lúc

này không phải là thời cơ chín muồi để tiến hành cuộc nam chinh,
nhưng Viên Thiệu chẳng chịu nghe ai, đã tới rồi chỉ có thể đánh
chậm mà chắc, nhưng ngay cả điều này mà Viên Thiệu cũng không
làm được, Thư Thụ biết ông ta đã hết cách nên đành vái chào rồi ra
khỏi lều, dứt khoát không bận tâm đến chuyện gì nữa.

Viên Thiệu nhìn ông ta không chớp mắt, vừa tức vừa buồn,

đang định nổi trận lôi đình thì Cao Lãm ở bên cạnh xen vào: -
Thuộc hạ thấy như vậy không ổn! Cứ bất chấp mà đánh thì cho dù
thắng, bao nhiêu huynh đệ sẽ phải chết thảm? Chúa công thử nghĩ
mà xem...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.