TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 467

lính bị tên cắm vào người trông như những con nhím nằm la liệt
trên đất, đêm nay ít cũng phải cả ngàn quân binh tử trận. Những
binh sĩ sống sót cũng mệt đến nỗi không nhấc nổi người, họ gục
ngay trên công sự đã được che chắn mà ngủ, mũi tên của quân
Thiệu cứ bay vèo vèo trên đầu. Những ngày tháng này đến bao giờ
mới kết thúc đây?

Một vài binh sĩ mang theo khiên chắn bò lên để lui về, khi

ngang qua đại trướng vẫn không quên chào hỏi Tào Tháo. Tào
Tháo chẳng còn sức mà đáp lời, nhưng vẫn gắng gật đầu với họ,
đứng mãi thấy chẳng ích gì, lại chán nản quay vào trướng. Tuân
Du ngồi bên soái án, hai mắt dính chặt vào nhau nhưng vẫn gắng
không dám lăn ra ngủ, người cứ gật trước ngửa sau. Quách Gia
chẳng nghĩ được nhiều đến vậy, ông ôm tấm khiên bị mũi tên cắm
đầy một mặt, nằm bò ra đất ngủ chảy cả nước miếng. Hứa Chử thì
chống thanh mâu lớn, đứng ngáy như sấm.

Tào Tháo mệt mỏi ngồi xuống, lại thấy ong ong đầu, căn

bệnh cũ lại bắt đầu phát tác. Ông không hề muốn lui quân, nhưng
tới bước này toàn quân đã thực sự rã rời. Ông cũng đã bốn mươi
sáu tuổi, nếu chỉ là một người chịu khổ thì chẳng có gì đáng nói,
nhưng ba quân tướng sĩ phải chịu quá nhiều khổ cực thì chính là do
tướng bất tài! Một người vốn bất phục như ông bỗng chốc lại có
những suy nghĩ hồ đồ như vậy, chẳng lẽ chí khí của một mãnh
tướng đã cạn kiệt ở cái tuổi bốn mươi sáu rồi sao?...

- Chúa công... Chúa công...
- Ừm... - Tào Tháo từ từ mở mắt, thấy viên hiệu úy thân tín

Đoàn Chiêu đang đứng trước mặt.

- Nhậm tướng quân áp tải lương thảo tới rồi.
Tào Tháo nhướn lông mày lên, uể oải nói: - Cho ông ta vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.