TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 486

Thoi thóp ngắc ngoải

Tháng 10 năm Kiến An thứ năm (năm 200 sau Công

Nguyên) , mùa đông lạnh giá lại ùa về trên mảnh đất phương Bắc.
Những cơn gió tây bắc lạnh thấu xương cắt thịt, khiến người ngựa
co ro, cỏ cây héo úa. Bầu không khí ảm đạm, tiêu điều bao trùm
lên mảnh đất Quan Độ hoang vu. Tiếng gió gào rít bủa vây những
lều trướng quân Tào. Ban ngày, tâm trí mải lo đánh giặc nên chẳng
ai để ý, đêm đến sương xuống lạnh buốt, binh lính run cầm cập vì
lạnh, có người không ngủ được ôm lấy chậu than hoặc ngọn đuốc,
xoa tay chân cho ấm. Binh sĩ Trung Nguyên chịu rét không giỏi
bằng binh sĩ Hà Bắc, ưu thế lại bắt đầu ngả về phía Viên Thiệu,
nhưng điều đáng sợ hơn đang chờ họ, sau gần một năm giằng co
với quân Thiệu, quân Tào sắp cạn kiệt lương thảo!

Để cứu vãn mối nguy ấy, Tào Tháo lệnh cho Hạ Hầu Đôn, Tào
Nhân đang đóng quân ở Thành Cao, Dương Địch chuyển toàn bộ
số quân lương dồi dào đến Quan Độ, lại sai quân lính chia nhau đi
đào hái rau củ dại, săn thú, thậm chí hạ lệnh toàn quân mỗi ngày
chỉ được nấu một bữa cơm. Nhưng mọi cách chỉ như muối bỏ
biển, quân Tào chẳng thể chống đỡ được bao lâu. Tào Tháo khoác
tấm chiến bào mới tinh, ngẩng đầu sải bước đi tuần quanh đại
doanh, kiểm tra việc phòng ngự ở các nơi. Tuy lòng đang nóng như
lửa đốt nhưng vẫn tỏ ra ung dung đĩnh đạc, chẳng lộ chút gì hấp
tấp, âu lo. Tướng là lá gan của lính, lính là cái uy của tướng, gặp
nguy biến mà chủ soái lung lay thì binh lính sẽ lập tức hoảng loạn.
Bởi vậy, Tào Tháo luôn tỏ ra vững như bàn thạch để ổn định tinh
thần quân lính, xua đi nỗi sợ hãi trong lòng mọi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.