TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 487

Sau khi xem xét kỹ lưỡng một vòng, Tào Tháo không quay

vào doanh trại mà đứng tựa viên môn dõi nhìn cảnh đồng không
mông quạnh, hiu hắt hoang vu trước mắt. Mùa đông trời thường tối
nhanh, mới sang giờ Tuất mà trời đã tối sầm, gió lạnh thấu xương,
Hứa Chử khuyên mỏi miệng Tào Tháo vẫn không chịu quay về
trướng nghỉ ngơi. Giờ khắc này, cõi lòng Tào Tháo tĩnh lặng chẳng
khác gì màn đêm đen như mực trước mặt, ông chưa chùn bước
cũng là nhờ vào ý chí, nghị lực phi thường của mình.

Chiến tranh không chỉ là chuyện diễn ra ở chốn xa trường

mà còn là sự cầm cự về tài lực ở hậu phương. Dự Châu, Duyện
Châu đều thuộc đất Trung Nguyên, hơn mười năm nay chiến loạn
triền miên, thiên tai liên tiếp, thiệt hại nặng nề không sao tả xiết so
với vùng Hà Bắc. Tuy Tào Tháo đã cho xây dựng đồn điền, giúp
lão bá tánh an cư lạc nghiệp, nhưng chỉ trong ba, bốn năm, hiệu
quả trồng trọt vẫn chưa thể cải thiện rõ rệt. Đất không rộng, người
không đông bằng đối phương, lại thêm đất đai cằn cỗi, lương thực
chỉ như cọng rơm so với kho lương đầy tràn của Viên Thiệu. Trên
chiến trường, khó khăn nào cũng có thể giải quyết, nhưng thiếu
lương thực thì chỉ còn cách ngồi chờ chết, khi đã giết hết ngựa
chiến thì vỏ cây cũng phải róc ra mà ăn, nhưng khi bị dồn đến
đường cùng phải ăn thịt lẫn nhau thì ngay cả một tên lính trung
thành cũng sẽ phải tự tìm đường sống cho chính mình. Đến lúc đó,
rất có thể Tào Tháo sẽ rơi vào tình cảnh của Lã Bố, bị người của
mình trói gô cổ, trở thành lễ vật để bọn họ đem đi đầu hàng, bị áp
giải đến doanh trại của Viên Thiệu. Trước khi chết còn phải chịu
đủ những lời chửi rủa, sỉ nhục của Viên Thiệu! Bậc Tam công
đương triều nửa đời oai hùng, uy vũ lẫy lừng mà lại chịu nhục như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.