TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 6 - Trang 205

rượu, nhắm một miếng thức ăn, nói vài câu nhàn đàm rồi cũng lui chân,
đám duyện thuộc túm đội tụm ba ra về. Cuối cùng ngay cả Đinh Xung
tay không rời hũ rượu cũng đứng dậy, lúc bước ra cửa chút nữa vấp
phải cái hòm đựng lụa. Trong sảnh đường bát đĩa ngổn ngang cuối cùng
chỉ còn lại một mình Tào Phi. Thế là lại lỡ mất cơ hội thể hiện tài năng
trước mặt mọi người. Tào Phi thở dài một tiếng, cầm bài thơ vừa viết
xong, thẫn thờ bước xuống sành đường.

— Công tử! - Lưu Trinh tiễn khách xong quay lại, chạy đến trước

mặt Tào Phi. - Vừa rồi ta thấy công tử cầm bút suy tư, không biết có
giai tác gì vậy?

— Giai tác với không giai tác gì chứ? Chỉ là trò mọn này thôi. -

Tào Phi đưa cho Lưu Trinh xem.

Sông Tề, Hà, Đông Việt;

Bờ bể lớn trông vời.

Rung rinh cần trúc vút;

Sàn sạt cá quẫy đuôi.

Khách đi đường thích thú;

Mồi thơm cứ nhử hoài.

— Ôi! - Lưu Trinh kinh ngạc thốt lên, - Tiếc thay, tiếc thay! Khi

nãy không kịp mang ra cho mọi người cùng thưởng thức, đây là bài hay
nhất ngày hôm nay đấy!

— Hừ! - Tào Phi cho rằng Lưu Trinh đang nịnh mình, - Huynh

chớ đem ta ra làm trò cười, mấy câu viết chơi ấy mà cũng đáng để kinh
ngạc thế ư?

Lưu Trinh lắc đầu:
— Tại hạ không hề nịnh bợ công tử, bài thơ này của công tử thực

sự có chỗ cao minh. Kinh Thi có câu: “Cần câu bằng trúc vót cao; Để ta
cầm đến ngồi câu sông Kỳ. Há rằng ta chẳng nhớ mi? Xa xôi chẳng thể
nào đi tới cùng.”

[294]

Đó là cái tình tương tự trên thế gian. Câu thơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.