TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 6 - Trang 470

dối trời lừa vua vậy. Ta muốn chỉnh đốn lại phong tục, bốn cái ấy
không trừ được, ta thực lấy làm hổ thẹn...

Đạo giáo lệnh này viết xong, Đổng Chiêu cảm thấy vô cùng thất

vọng, nó không hề nói về việc thống nhất ngôn luận, chỉ là nói chuyện
sơ sơ, nhưng cũng không tiện nói thêm gì. Lư Hồng phải quỳ xuống
làm bàn xem ra vất vả hơn cả việc giám sát người khác. Quỳ suốt nãy
giờ, hai chân đã tê cứng không đứng dậy nổi. Tào Tháo bước đến trước
mặt ông ta lạnh lùng hỏi:

— Có biết hôm nay vì sao ta bắt ngươi quỳ không?
Lư Hồng ngước cặp mắt trắng dã:
— Thuộc hạ không biết...
— Bởi vì ngươi mượn danh nghĩa công việc, sách nhiễu tiền của

dân chúng, cho rằng ta không biết ư? - Tào Tháo vốn đã có tính toán,
ông từng nói với Lư Hồng, Triệu Đạt rằng ai làm việc tận tâm sẽ được
thăng lên làm duyện thuộc, thậm chí có thể sung nhậm trực ban, nhưng
hai người chỉ có thể thăng cấp được một. Cho nên hai người Lư, Triệu
không những chỉ soi mói những cái sai của người khác, mà còn bới cái
sai của nhau, kẻ nào có vết xấu gì, kẻ kia lập tức bẩm báo lên. Đó chính
là chỗ cao minh của Tào Tháo.

Lư Hồng liên tục dập đầu.
Tào Tháo mắng như tát nước:
— Ngươi là con chó của lão phu! Ta bảo ngươi cắn ai ngươi mới

được cắn, không được tùy tiện cắn lung tung, càng không được ra ngoài
làm loạn! Nếu không người ta sẽ chửi vào mặt ta đấy!

— Tiểu nhân biết tội... biết tội... - Lư Hồng run như cầy sấy, liên

tục dập đầu, - Tiểu nhân là chó... là chó...

Nói đến đó, Tào Tháo thở dài một tiếng, lại đổi giọng hiền hòa:
— Được rồi, lần này lão phu không bắt tội ngươi. Chỉ cần các

ngươi lúc nào cũng suy nghĩ cho ta, ta tất sẽ không để các ngươi thiệt
thòi. Hôm nay phải làm bàn lâu như vậy, ta sẽ thưởng cho ngươi, ngươi
hãy đi tìm Lưu Đại lĩnh tiền thưởng đi, nhân tiện cầm về cho Triệu Đạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.