TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 6 - Trang 471

nữa, bảo hắn cũng phải gắng sức! - Tào Tháo chẳng những cần dùng
tiểu nhân, lại còn xúi giục cho chúng đấu đá lẫn nhau, để tránh bị bọn
chúng thông đồng che đậy. Cách giám sát người này ông học được từ
phụ thân Tào Tung của mình.

— Đa tạ chúa công! Đa tạ chúa công!
— Đi đi!
Lư Hồng quỳ đã quá lâu, lại dập đầu đến hoa mắt chóng mặt,

muốn đứng cũng không đứng dậy nổi, đúng là hệt như một con chó, bò
lết mà đi ra...

Trên thành lâu chỉ còn lại Tào Tháo và Đổng Chiêu. Kiến nghị khi

nãy không được tiếp thu nên ông ta cúi đầu đứng hầu, không dám nói
thêm câu nào nữa, Tào Tháo ánh mắt sáng quắc hữu thần, chăm chú
nhìn ra ngoài thành, hồi hâu mới nói:

— Công Nhân, phải chăng ông thấy đạo giáo lệnh của ta quá nhẹ?
— Không dám.
— Thực ra ông nói rất có lý, chỉ là... đường đi phải bước từng

bước một, không thể bước quá dài, cũng không thể quá ngắn. Kiến nghị
của ông vẫn còn sớm quá, hiện giờ vẫn cần có người lên tiếng. - Trong
lòng Tào Tháo đã có tính toán: Ông có thể bước lên ngôi cửu ngũ chí
tôn, nhưng tuyệt không thể cô đơn bước xuống được, tất cần phải có cả
một đám đông bước ra ca tụng, đó cũng là muốn có người khác gánh
chịu phỉ báng chung với mình. Đợi đến khi thiên hạ nhất thống, sẽ lại
ban hành pháp lệnh cấm đàm luận.

— Dạ. - Đổng Chiêu chỉ vâng một tiếng. Đó rốt cuộc là một thứ

âm mưu quỷ kế, làm kẻ thuộc hạ chẳng những không thể phản bác, mà
cũng không thể ca ngợi, thuận miệng đáp vâng là tốt nhất.

— Cho nên... - Tào Tháo quay lại, - Ta gọi ông đến đây là muốn

hỏi, hiện giờ bước đi thế nào mới không dài, cũng không ngắn.

Đổng Chiêu đã có suy tính từ trước, nhưng vẫn cứ vờ ra vẻ suy

nghĩ lung lắm, hồi lâu sau mới lên tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.