TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 6 - Trang 9

khống chế nổi mình nữa, nào là danh phận Đại tướng quân, nào là uy
nghiêm công hầu gia thế, đều biến đâu mất cả! Ông ta đứng vụt dậy,
muốn nguyền rủa, muốn thóa mạ, muốn gào hét, muốn đập tan cái vỏ
nghiêm túc trong cả cuộc đời của mình, nhưng chưa kịp nói câu gì thì
từ trong miệng đã phun ra một dòng máu tươi!

— Đại tướng quân!
— Phụ thân đại nhân!
May có Viên Đàm, Bàng Kỷ kịp thời đỡ lấy, Viên Thiệu mới

không bị ngã gục. Tay ông ta không còn run rẩy nữa, mà chỉ yếu ớt lau
vệt máu bên khóe miệng, rất lâu sau mới nói:

— Ta không sao...
Tâm phúc thấy ông ta sắc mặt nhợt nhạt, hai môi tím tái, toàn thân

vô lực, mồ hôi trán chảy ròng ròng - Thế mà còn không sao ư? Bàng
Kỷ đưa mắt nhìn một lượt cảnh tượng hỗn chiến:

— Chúa công, chúng ta tạm rút trước đi!
Viên Thiệu chậm rãi nở một nụ cười buồn thảm, ngửa mặt lên thở

dài một tiếng. Ông có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vì chóng mặt nên
cổ họng nghẹn lại, điều ấy dường như giúp Viên Thiệu giữ được sự
trầm lặng vốn có, vậy là rốt cuộc ông ta vẫn không thể thoát khỏi bản
tính của mình. Trước khi xuất binh ở Quan Độ, Viên Thiệu đã cảm thấy
sức khỏe không tốt, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng đến nay. Điền
Phong, Thư Thụ đều khuyên Viên Thiệu không nên nam tiến, phải nuôi
dưỡng binh lực đợi thêm mấy năm nữa, bọn họ phân tích đúng là có lý,
nhưng lại quên mất một điểm, đó là tuổi tác. Năm tháng chẳng đợi
người, Viên Thiệu đã hơn năm mươi tuổi, thời gian để dựng gây sự
nghiệp ngày càng ít đi, đời người ai chẳng muốn hoàn thành hoành đồ
đại nghiệp? Há chẳng nóng lòng ư? Sức khỏe của Viên Thiệu cuối cùng
cũng suy sụp, nhưng nếu muốn tích lũy thực lực rồi mới đánh Tào Tháo
thì không biết còn phải đợi bao nhiêu năm. Lần thổ huyết này khiến
Viên Thiệu tỉnh ngộ, cuộc đời ông đã sắp đến cuối con đường rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.