TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 23

Bỗng lại có cảm xúc và muốn viết...

§

Tôi nhìn thấy em 20 tuổi, ngồi đối diện tôi trong một không gian bừng

sáng duy nhất trong quán cà phê trầm tối này. Em có vẻ là một người lãng
mạn, giống tôi của 20 năm trước. Ánh sáng bên ngoài hắt lên khuôn mặt
con trai của em, một gương mặt đẹp đúng tuổi. Ở tuổi 20, em có đôi mắt
hình như đã chứa quá nhiều ưu phiền mà em ít khi biểu lộ và vẫn thường
cất chúng sau cặp kính cận gọng đen không mấy thời trang.
20 tuổi, em ngồi một mình trong quán cà phê toàn người già và viết, nghe
nhạc Pháp và nhâm nhi cà phê đen. Ở ngoài cánh cửa kia vẫn có những cậu
con trai 20 tuổi nhuộm tóc vàng, mặc đồ thời thượng, ôm gấu bông và
ngậm kẹo mút. Nhưng tôi vẫn mang một niềm tin rất mãnh liệt rằng em
không hề già hơn chính số tuổi của mình. Em trẻ trong chính tâm hồn trong
sáng của em. Tôi đốt một điếu thuốc nhưng chẳng muốn rít, cứ nhìn những
lằn khói vằn vện dần tan vào không trung mà cảm thấy như đang đánh mất
thứ gì đó rất quí giá.
Bỗng có cảm giác muốn có ai ngồi xuống chiếc ghế đối diện mình lúc nào
cũng trống. Và sao lại không thể là em...?

- Alô!

- Chiều nay em về trễ, anh ghé đón con nhé. Anh đang ở đâu đấy?

- Anh ngồi uống nước với mấy người bạn. Được rồi, chút nữa anh sẽ đón

con rồi chở nó về nhà bà ngoại ăn cơm. Em nhớ về sớm.

- ...

Chiều qua nằng nặng. Cái cảm giác mới nãy bỗng tan như một bọt bóng

nhỏ và tâm trạng cũng u ám theo.

§

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.