TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 36

Phong đẩy tô phở ra trước mặt tôi, bình thản:

- Vì mày là bạn thân của tao.

Tôi chỉ muốn hất tô phở hắn đưa ra xa. Tôi ghét cái cách hắn nói chuyện

mà không nhìn vào mắt tôi, ghét cả cái cách hắn bàn luận thẳng, không
vòng vo, không màu mè. Chân thật đến đáng hận. Phong gắp cho tôi một
miếng thịt gà, miệng giải thích cho hành động của mình:

- Ăn đi. Mày ốm quá.

Tôi tự hỏi có phải là khi tối hôm qua lúc luồn tay vào sau lưng áo tôi

Phong cảm thấy đầy xương xẩu, hay là do tôi càng ngày càng khẳng khiu
trong mấy cái quần jean rộng, phải siết dây nịt lên mấy nấc. Dẫu sao thì
một cử chỉ chăm sóc giản đơn của hắn là gắp thêm một miếng thịt gà cũng
đã đủ làm tôi cảm động. Thật sự rất cảm động.

Mùi hồi vẫn còn nồng nàn trong phòng. Những giọt mồ hôi rịn ra lấm

tấm trên trán tôi làm bết lại những nếp tóc chấm vai. Phong có lần đã bảo
hắn thích những người để tóc dài.

*

- Học hết sức mình nha con. Mẹ luôn luôn tự hào về con.

Mẹ đã dặn như thế lúc tiễn tôi ra sân bay. Nhà chẳng lấy gì làm khá giả,

bố lại mất sớm, nên khi hay tin tôi nhận được học bổng mẹ mừng rơi nước
mắt trong nỗi lo những khó khăn gian khổ mà tôi phải chịu để thành tài.

- Phòng tao còn trống một chỗ. Mày có thể ở chung, tiền trọ chia đôi.

Phong nói qua cú điện thoại mà hiếm lắm hắn mới gọi về. Cả chặng

đường dài gần nửa vòng trái đất mà giọng hắn nghe vẫn trầm ấm như thể
thời gian và khoảng cách chẳng đáng là bao. Khi nhận ra tình cảm mình
dành cho hắn đã không còn dừng ở mức bạn bè thân thiết nữa, tôi đã viết
thư kể hết cho mẹ. Tuy nhiên nó vẫn còn dằn vặt tôi cả ngày lẫn đêm, làm
tôi ăn không ngon ngủ không yên. Chính tôi, đứa con trai hư hỏng này đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.