TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 37

phản bội lại sự tin tưởng của mẹ mình, người đã vò võ nuôi con khôn lớn,
đặt nhiều hi vọng và tự hào vào nó.

Tôi dựa mình lên tường, nhìn bâng quơ ra ngoài cửa sổ. Tôi cảm thấy

lạnh dù trời đã bắt đầu trưa. Có tiếng ai đó mở cửa sau lưng:

- Tao về rồi.

Tôi uể oải giơ tay lên vẫy nhẹ, không buồn xoay lưng lại lên tiếng chào.

- Mày đang nghĩ gì đấy?

Phong thả cái ba lô xuống sàn, với tay kéo tấm rèm trước mặt tôi lại.

- Không có gì.

Tôi trả lời, rồi im lặng. Hắn bước tới ôm tôi, cảm giác ấm áp tôi trông

đợi bao quanh lấy người. Hắn kéo rèm. Hắn không muốn có người thấy.
Chuyện này là vấn đề tuyệt mật. Có lần tôi đã nghĩ chúng tôi cứ tiếp tục hết
lần này đến lần khác cùng nhau giải quyết vấn đề chung là do quá cô đơn,
thiếu thốn về mặt tình cảm và nhu cầu sinh lí. Đại loại là cả hai cần có một
người để chia sẻ, để dựa dẫm, để thỏa mãn. Nhưng rồi nó hoàn toàn không
phải, ít ra là với tôi, kẻ đang tự đào mồ chôn mình.

- Chừng nào mày về?

Phong dừng việc ôm tôi lại và bắt đầu nhìn chung quanh căn phòng.

Chắc hẳn hắn đã chú ý đến những cái thùng giấy lạ được đặt loanh quanh
trong phòng, và đồ đạc của tôi bắt đầu biến mất dần dần.

- Mấy ngày nữa thôi.

- Mày chỉ về lấy vợ, cứ mang theo quần áo là được rồi, cần gì phải...

- Có lẽ tao không quay lại đây nữa.

Tôi đã hơi chểnh mảng thời gian, nếu không lầm thì dạo gần đây hắn ra

ngoài càng ngày càng nhiều, có khi về trong tình trạng say khướt, mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.