TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 39

Phong. Anh ta hướng về phía tôi, càng ngày càng gần. Tôi hốt hoảng toan
chạy đi nhưng hai chân cứ chôn chặt xuống đất. Đó chính là hắn.

- Sao mày nói dối tao? - Phong chụp lấy cánh tay tôi.

- Buông tay tao ra. - Tôi gằn lại.

- Mày phải trả lời tao. Mày đâu có về Việt Nam để lấy vợ, đúng không?

Phong rút từ trong túi áo ra bức thư mẹ đã gửi cho tôi. Mẹ bảo nếu bức

bối quá hãy về ở với mẹ một thời gian, để bình tĩnh lại, tâm hồn thanh tịnh
rồi biết đâu tình cảm đó chỉ là ngộ nhận, sau đó rồi tiếp tục chương trình du
học cũng không muộn. Mẹ vẫn nghĩ tôi là một thằng con trai bình thường,
vẫn cố gắng để có thể tự hào về tôi. Bức thư đó, hắn đã đọc.

- Tại sao mày lại nói dối tao? Đêm nào tao cũng van xin mày, mày không

nghe thấy sao? Tao cứ nghĩ mình đã hết hi vọng.

Phong kéo tay tôi lại và ôm tôi vào lòng. Thật ấm áp. Đầu tôi lại trống

rỗng.

- Đừng đi. Hãy ở lại đây với tao. Tao thật lòng yêu mày.

Tôi không biết nước mắt đã lăn dài trên má mình từ khi nào. Hạnh phúc

tràn ngập trong tôi. Ngoài kia, những tia nắng đầu tiên của bình minh đang
từ từ ló dạng. Hừng đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.