TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 95

“Vậy anh nghĩ coi. Là như tôi tốt hơn, hay như bé An thì tốt hơn?”

Một hồi im lặng kéo dài, ngay cả ba chữ “Tôi không biết” cũng trở nên

quá khó khăn để phát âm.

“Nếu cho tôi sinh ra một lần nữa.” Cậu quay mặt về phía anh, giọng quả

quyết. “Tôi vẫn sẽ mong được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, được nhìn thấy
mẹ 14 năm rồi mới phải mất đi thị giác. Tôi không muốn sống trong cảnh
mơ hồ như con bé, thậm chí không thể tưởng tượng ra được thế nào là màu
đỏ hay màu vàng.”

Giọng cậu run run.

“Anh Lâm à, những thứ tốt đẹp không bao giờ tồn tại mãi mãi. Nhưng

đừng vì nó sẽ kết thúc mà không cho nó cơ hội để bắt đầu. ‘Mãi mãi’ được
đặt ra là để người ta thấy được, sự quí giá của những thứ ngắn ngủi chỉ tồn
tại một giờ, một phút hay thậm chí một giây.”

Bất ngờ, Tuấn kéo tay Lâm, đặt lên trên lồng ngực đang run rẩy của cậu.

Lâm có thể cảm nhận được nhịp tim cậu đang đập một cách mãnh liệt.

“Em không bao giờ có thể hứa sẽ yêu anh mãi mãi. Nhưng em hứa sẽ cố

gắng yêu anh nhiều giây nhất có thể, nhiều phút nhất có thể, nhiều giờ nhất
có thể. Thậm chí biết rằng tình yêu của thế giới tụi mình không hề bền
vững. Biết rằng nó sẽ tan biến theo thời gian, chỉ để lại những kỉ niệm sẽ
khiến mình rất đau lòng khi phải nhớ lại, nhưng thà có được những kỉ niệm
đau đớn ấy ở trong tim, còn hơn là để trong lòng một trái tim trống rỗng.”

Cậu vẫn tiếp tục nói. Giọng nhỏ, và run run, nhưng lại chứa đựng một cái

gì đó hết sức mạnh mẽ.

“Cuộc đời con người vốn dĩ không kéo dài mãi mãi, thì làm sao đòi hỏi

những thứ xảy ra bên trong nó tồn tại mãi mãi? Anh chỉ có thể quý trọng
từng phút từng giây của những điều tốt đẹp đang xảy ra, chứ đừng lãng phí
cả cuộc đời chờ đợi một thứ ảo ảnh gọi là mãi mãi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.