TẬP ÁN CÁI ĐÌNH VÀ DAO CẦU THUYỀN TÁN - Trang 114

Họ là thầy đồ đọc cuốn sách Nho không hiểu nghĩa.

Họ là cậu học trò Tây đi thi tiểu học không đậu.

Họ là kẻ "Hán tự không biết Hán, Tây tự chẳng biết Tây", trong tay

không có nghề gì nuôi sống lỗ miệng. Đi ăn mày mà nhiều người cho, đi ăn
cắp mà không bị tội, thì họ cũng chẳng xoay ra cái nghề làm lang. Nhưng
hai cái nghề kia không phát tài lại nguy hiểm, cho nên họ phải giở đến cách
lừa gạt người ốm. Nếu đã biết một vài chữ Hán, thì họ học thêm ít tên bài
thuốc Tàu rồi họ đóng vai thầy lang mốt cũ. Nếu có biết dăm ba tiếng Tây
thì họ học thêm ít tên vị thuốc Tây rồi họ đóng vai thầy lang mốt mới. Còn
nếu chỉ biết có chữ quốc ngữ, ngoài ra không hiểu một thứ chữ nào, thì họ
tự xưng là làm thuốc gia truyền, rồi mua vài cuốn sách quốc ngữ để tập lấy
những câu nói sáo.

Trong lúc nghề thuốc còn lộn xộn, không ai có quyền được hỏi lý lịch

của người làm lang. Hễ mà họ có tư thuốc, ô thuốc, có dao cầu, thuyền tán,
có tiêm, có thụt, có áo blouse, ấy là họ lên mặt cứu nhân độ thế, cũng cho
đơn, cũng bốc thuốc, cũng tiêm, cũng thụt, cũng cao, đan, hoàn, tán, họ giở
không thiếu trò gì.

Các ngài nghĩ xem, nghề thuốc dễ dàng như vậy được chăng?

Một người thông chữ Hán muốn học thuốc Tàu, theo thầy chữa bệnh

hàng mười mấy năm, đọc đi đọc lại mấy trăm pho sách mà khi thành nghề
còn có bệnh chữa lầm. Một ông đốc tờ chưa chắc chữa bệnh khỏi sai, sau
khi đã trải sáu, bảy năm trời vừa học ở nhà trường vừa học ở nhà thương.

Huống chi bọn đại bịp đó, ngoài ngón bịp ra, hầu hết là kẻ ngu dốt.

Vậy mà hôm trước còn là thầy đồ dốt, còn là anh thi trượt bằng tiểu học,
còn là đứa lang thang vô nghề nghiệp, hôm sau đã là "lang" rồi, phỏng
chừng họ có biết nghề thuốc là cái gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.