Hôm đó nhằm ngày phiên chợ, đáng lẽ người họp đông lắm mới phải.
Trái lại, tôi thấy quang cảnh thật là quạnh hiu. Trời đã gần trưa mà trong
chợ vẫn lèo tèo độ vài trăm người, mấy ông hàng trâu, mấy ông hàng lợn,
rồi vài chục người bán gạo, bán củi. Người bán thì có, nhưng người mua thì
vắng ngăn ngắt.
Sự lạ lùng ấy bắt tôi phải chú ý ngắm khắp cả chợ. Thì ra về phần đàn
bà ít quá, thỉnh thoảng mới có bà lão độ ngoài sáu mươi, ăn mặc cực kỳ
rách rưới. Còn hạng từ năm chục trở xuống, nhất là con gái đến tuổi đến thì
tuyệt nhiên không có người nào.
Tôi cũng biết có sự bất thường, nhưng không dám hỏi và cũng không
biết hỏi ai. Bấy giờ tôi phỏng đoán rằng, hôm nay chắc có toán lính nào sắp
sửa qua chợ, đàn bà con gái sợ họ chòng ghẹo, cho nên không ai dám đi.
Khi về đến làng, hỏi lại người làng, mới biết rằng mình đoán sai.
Không phải là có lính tráng nào cả. Chỉ vì đàn bà con gái nghe đồn cạnh
chợ có thằng tim la, sợ nó bị hiếp, cho nên không ai dám đi.
Ông có biết "thằng tim la" trong óc đàn bà con gái thế nào không? Ôi
thôi, thật là một thứ yêu ma quỷ quái không phải là người.
Có người nói rằng: Mười đầu ngón tay của thằng tim la lớn như mười
quả chuối tiêu, nó nắm được ai, ấy là người ấy không thể cựa được.
Có người nói rằng: Bàn tay và ống chân của thằng tim la đều có mắt
cả. Bởi thế, đàn bà con gái đi ở đằng xa nó đã trông thấy.
Có người nói rằng: Thằng tim la chỉ hay ăn mắt đàn bà con gái, mỗi
khi hiếp một người nào, nó liền móc lấy hai mắt mà ăn.
Có người nói rằng: Nó chỉ thích liếm hạ bộ của con gái. Người nào bị
nó liếm, tự nhiên bị bệnh lở loét mà chết.