TẬP ÁN CÁI ĐÌNH VÀ DAO CẦU THUYỀN TÁN - Trang 59

Những lúc đêm đông mưa sa rả rích dưới giọt tranh, gió thổi ù ù vào

các khe cửa, ổng càng trằn trọc khó ngủ, và càng mơ tưởng các cô các chị
trong làng. Cái dáng, cái tóc, cái mắt, cái mũi của họ, ông đều hình dung
được cả. Cho đến cái vú ệ vẫn nấp trong lần yếm nâu, ông cũng tưởng
tượng ra được vì đã nhiều lần ông thấy người ta vạch ra để cho con bú.

Người ta còn mong làm nên ông này, ông khác, áo rộng mũ cao, chứ

ổng thì ổng chỉ mong có thế. Đối với ổng, mũ cao áo rộng không quý bằng
cái mà ông thèm biết. Nếu được nhìn qua cho biết, dẫu chết cũng là đáng
đời, ông vẫn mình tự nhủ mình như thế.

Làng ông ở vào giữa cánh đồng chiêm, quanh làng toàn nước, đầu

làng có một con đường độc đạo chạy qua cửa lều của ổng, những người đi
lại đều phải qua đó. Ông bèn xẻ cho đứt khúc đường ấy, rồi bắc luôn hai
dịp cầu bằng tre, một dịp ở trên ngang với mặt đường, và một dịp ở dưới
cao hơn mặt nước một ít.

Mỗi ngày xong hai bữa ăn, ổng lại ra nằm duỗi dài ở dịp cầu dưới, hai

mắt giương tròn để nhìn dịp cầu trên. Người ta hỏi ổng sao lại nằm chỗ oái
oăm như vậy thì ổng nói là thích xem thiên văn, vì ở trên trời sắp có một
ngôi đế tinh hiện ra ban ngày.

Đàn bà con gái lúc đầu còn thẹn, sau rồi quen dần, họ cứ đi lại một

cách tự nhiên, ổng xem thiên văn mặc ổng.

Tuy vậy, khoa thiên văn ấy vẫn hoàn toàn ẩn ở trong đám huyền bí.

Ông đã mòn đôi con mắt với những cái bóng thấp thoáng trên cầu tre
nhưng mà "trông lên thiên địa mù mà", chẳng nhận ra cái gì hết.

Dịp cầu trên dần dần long bật cập kênh, người đi phải dò từng bước.

Sáng hôm ấy, một buổi sáng của mùa thu, ánh nắng đã hun hết những

hơi sương đọng lại ban đêm, bầu trời trong như nước lọc. Trước ngọn gió
thu hiu hiu thổi trên mặt nước, ổng đã thiu thiu nằm ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.