TẬP TRUYỆN CHO NGƯỜI VÀ CHO TÔI CỦA CAO NGUYÊN - Trang 30

đã ra đi từ một bến sông.

Nhắc một chữ là thấy buồn một chữ. Chữ SÔNG đó. Con sông nào làm
ngăn cách lòng người và ngăn cách nhân sinh? Con sông nào đã đưa ta vào
miền đất hứa? Con sông nào đã đẩy ta vào chốn lưu đày? Và con sông nào
vẫn trong ta dạt dào nỗi nhớ từng con nước xuống lên, từng sâu nông do
phù sa bù đắp, từng bến bờ của sự hợp tan...

Như Nước của tôi! Phải. Đích thực là Nước của tôi. Nhưng sao tôi lại bỏ
đi? Lại bất chợt nhớ đến câu của một người Bạn vừa mới viết ra: " Bị quê
hương ruồng bỏ,giống nòi khinh ". Không. Giống nòi không khinh ta.
Chúng ta là những mảnh của trăm cái trứng - đứa ra khơi, đứa được lên
non... Sao lại bị rẽ khinh?

Đất nước tôi. Giống nòi tôi. Vĩnh hằng là giòng nước mát, là cội nguồn ta
mãi muốn quay về. Cái nôi của Lạc Hống vẫn ấm, với tiếng ru êm của bà
mẹ Âu Cơ. Chỉ những ai mượn tiếng giống nòi tôi trong mọi ý đồ mưu cầu
danh lợi, mới khinh bỉ những người cùng chung nòi giống với mình.

Còn Quê hương - "Quê hương vẫn là chùm khế ngọt - Quê hương nếu ai
không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người ..". Sự từ chối từ quê hương với
người, hay từ người với quê hương, đều là sự bi đát trên chính cái thân
phận của một quê hương.

Cái Vui mày trốn đâu rồi
Cái Buồn chễm chệ cứ ngồi ở đây?

Nếu thấy chướng tai, gai mắt thì đá nó đi, quẳng nó đi, quẳng thật xa vào
cõi vô ưu. Mà cái Buồn thì lúc nào cũng trên chân cái Vui. Buồn lại biến
tướng dưới nhiều hình thức, dưới mọi tốc độ. Có khi chợt đến, chợt đi. Có
khi bám hoài dai dẳng trong suốt một thời, đến nỗi có người không còn
chịu nổi, đã tự giải thoát mình ... Có người thì lấy rượu giải sấu, rồi sầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.