HỒ SÊ LÍU HỒ LÍU SÊ SÀNG
K
hông ai có thể thấy một gia đình thứ hai nữa giống gia đình nhà
danh họa Khôi Kỳ. Cứ cái tên của ông chủ cũng đã đủ ngộ nghĩnh rồi,
nhưng có bước vào nhà ông này, ta mới thấy nhiều cái lạ. Có thể bảo rằng
đối với nhà này, cuộc đời là một trận cười quanh năm.
Bất cứ đến lúc nào, ông còn đứng ngoài thềm ông cũng đã thấy văng
vẳng đưa ra những tiếng đàn nguyệt như bổng, như trầm, hoặc tiếng cái nhị
Sàigoòng rên rỉ. Nếu vào đến căn phòng làm việc của nhà họa sĩ, thì thật là
một sự lạ lắm, nếu ông không thấy vỏ hạt dưa bắn tung tóe trộn sơn, trộn
thuốc để cho bà vợ quý với hai cô gái quý nằm ươn xác chờ đến giờ học
buổi sáng được ra chơi. Ông tuy có tài nhưng chưa "ăn thua" gì cả. Ông vẫn
còn nghèo lắm nên làm ăn rất chi chăm chỉ, những mong có một ngày
kia… Một vài cuộc triển lãm của ông tổ chức với mấy anh em đã hứa cho
ông con đường tương lai rực rỡ. Nhưng, vợ với con mà ông phải nai lưng ra
nuôi một cách rất vất vả chỉ những bắt ông sắm khăn san, giầy mang cá,
cũng khiến ông đủ "lệch nghiệp" rồi.
Bà vợ ông không nhúng tay vào một việc gì cả. Rất đẹp khi mới cưới,
rất được nhiều người họ nhà chồng kính yêu chỉ vì cái sắc, bá tước còn tự
hào là một người đàn bà đẹp, và, sau là một người đàn bà đẹp từ xưa! Đã là
một người thuở xưa rất đẹp, nay bà chán hết mọi sự, chỉ còn biết mùa rét
thì trùm chăn ngủ kỹ, nực đến thì gội đầu rồi xõa tóc ra quạt, đọc tiểu
thuyết trên một cái võng lúc nào cũng kêu "kĩu ca kĩu kịt" mắc lê khắp gian
phòng. Cho nên mỗi khi bà dúng tay vào việc gì thì cả nhà như một xứ nào
gặp nạn động đất vậy.
- Con Vân! Cái kéo của tao để đâu rồi thế?… Ơi Tuyết! Cái đê với
cuộn chỉ ở hòm mày đã vứt đâu?
Cứ nheo nhéo thế suốt ngày!