Thằng xe vứt cuốc và kéo xuống đất, ngơ ngác tìm con vật trong đám
lá xanh. Khi thấy rồi, nó rón rén tiến đến chỗ ấy, từ từ đưa tay ra... nhưng
con chuồn chuồn vụt bay đi một cách ranh mãnh như là nhờ có người muốn
bắt mình thì mới bay vậy. Đâm ra bực mình, thằng xe lại gắt với cô con gái
chủ vô tội:
- Đi vào cho người ta sửa vườn.
Cô Thư phụng phịu gần khóc:
- Không, tôi không cho anh sửa vườn, nào nào!
- Này, khóc thì tôi mách cậu cho đấy! Cậu bảo thế chứ tôi tự nhiên
muốn sửa làm gì!
Cô Thư đến đây khóc thật. Những hạt nước mắt từ từ chảy ra long
lanh như hạt trai. Giọng cô bé nức nở như của một người đau đớn về một
nỗi buồn tê tái. Động tâm, thằng xe tức khắc phải đổi giọng:
- Thôi, chị Thư nín đi nào! Nín đi rồi tôi bắt cho một con cào cào có
nhiều áo tân thời y như của mợ, áo tím, áo đỏ, áo xanh! Thế cơ! Nín đi cho
ngoan nhé!
Lời hứa ấy có một sức mạnh đủ khiến cô bé không những nín bặt mà
lại còn bắt đầu cười gượng nữa.
Thằng xe bèn nhìn cái vườn hoa một lượt xem nên bắt đầu làm từ chỗ
nào. Những cây lá sả đã mọc rậm rạp và cao như những cây lau và nhảy
bừa bãi ngoài cái trật tự của những luống. Những cành hoang bãi cỏ, nghe
thấy một hồi tiếng chim non kêu: "Chích chích chích chích!...". Nó dừng
tay nhìn rồi vội từ trên cái thang gập nhảy bổ xuống, vồ lấy con chim lúc ấy
đương sã hai cánh trên một đám cỏ hoa. Nó sướng như một đứa trẻ thơ, vội
chạy vào nhà, gọi to:
- Chị Thư ơi! Tôi bắt chim cho đây này!
Từ mấy đứa trẻ cho đến ông chủ và bà chủ, cả một gia đình lúc ấy
sướng bằng trúng số độc đắc. Người ta bỏ lửng bữa cơm. Người ta xúm
quanh thằng xe để nhìn con chim bị nắm trong một bàn tay thô bạo đương
thất thanh kêu như muốn nói: "Chết chết chết chết!".
Ông chủ nói to như tuyên bố một sự phát minh:
- à! Chim chào mào đây mà!