TAROT LÁ BÀI ĐỂ NGỎ - Trang 199

Hạ Băng lộ vẻ tự đắc, dường như rất vui lòng chia sẻ thành quả với

người ta. Húc Tử do dự một lát, rồi vẫn đi theo anh ra sau lối lên cầu thang,
cánh cửa ngầm ở đó đang hé mở, Hạ Băng lấy đèn pin ra, rọi vào bên trong
cửa để thấy một cầu thang sâu không thấy đáy.

"Dưới đó có gì?"

"Chẳng có gì cả, cái hòm nào cũng rỗng không, mà bừa bộn lắm, quần áo

cũ vứt khắp nơi." Hạ Băng hít sâu một hơi, tựa hồ đang mặc niệm cho căn
hầm nhỏ kia.

Húc Tử không xuống hầm mà chỉ đứng im nhìn Hạ Băng.

"Sao, bắt tôi xuống trước à?" Hạ Băng cười khổ, "Tôi đã xuống một lần

rồi, không muốn xuống nữa đâu, với cả tôi đã hẹn với người ta, phải đi cho
sớm, nếu anh tò mò thì tự mình xuống mà xem.

Nói đoạn, anh liền làm bộ làm tịch phủi bụi trên người, quay đi đẩy mở

cánh cửa sổ rồi nhảy phóc ra ngoài, để lại một mình Húc Tử đối diện với
căn hầm.

Húc Tử không xuống.

Nói đúng ra là, gã không xuống nổi.

Mấy năm trước trong lúc nhảy tàu tới Nam Kinh, một mình gã trốn trong

thùng bia không dám ho he, cứt đái ướt đẫm nửa thân dưới, lại còn lẫn với
men rượu, suýt hun gã đến độ ngất xỉu, nhưng khủng khiếp hơn cả vẫn là
bóng đêm. Bất kể chân tay co duỗi củ động nhỏ nhặt thế nào vẫn đụng phải
vách thùng ẩm ướt cứng ngắc. Nơi đó đã trở thành cơn ác mộng của gã, còn
đáng sợ hơn cả hồi nhỏ nhịn đói ba ngày liền, bị người ta đánh gãy ba dẻ
xương sườn, lúc hít thở đau nhức không thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.