TAROT LÁ BÀI ĐỂ NGỎ - Trang 300

Không ngờ Đỗ Xuân Hiểu dường như chẳng hề để ý đến lời hắn, chỉ nói,

"Cậu hai, có chuyện này tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu. Vì sao cậu lại chém
anh cả mình ra nông nỗi ấy?"

"Không biết, chắc là do điên đấy. Ha ha ha ha!" Trong tiếng cười sằng

sặc của Thi Thường Vân xen lẫn cả sự bối rối của Chu Phương Hoa, chiếc
đĩa lót cốc vỡ vụn rung bần bật trên ngón tay cô ta.

"Với lực cánh tay của cậu, chỉ cần bổ một nhát rìu lên đầu anh ta là xong.

Huống hồ đầu óc cậu thông minh như vậy, hẳn phải nghĩ ra trăm phương
ngàn kế để giết một người mà không cần ngồi tù, vì sao phải chọn cách ngu
xuẩn nhất ấy? Còn nữa..."

"Cô Đỗ, tôi mệt rồi." Giọng Thi Thường Vân khàn khàn, mắt nhìn chằm

chằm vào tấm rèm cửa phủ bụi, tỏ ý không muốn tiếp chuyện Đỗ Xuân
Hiểu nữa.

Muốn tìm ra Tiểu Tứ hoàn toàn không khó, nhưng cũng không dễ. Lần

thứ hai quay lại dưới gầm cầu nọ, Đỗ Xuân Hiểu và Hạ Băng phát hiện số
lều vải bạt đã giảm giá gần một nửa. Tiết trời ngày càng lạnh giá, mỗi bước
đặt xuống đất, lòng bàn chân lại đau buốt, đôi giày vải của Đỗ Xuân Hiểu
là do bố mẹ Hạ Băng gửi lên từ trấn Thanh Vân, cô đi vừa thích vừa xót,
bởi với tốc độ đi lại của cô, giày kiểu này quả thực không bền nổi, nhưng
muốn mua giày da bò chất lượng cao thì lại không có tiền. Cô nhớ lại hồi
vẫn còn ở London, hằng năm cứ đến dịp Giáng sinh Stephen đều tăng cô
một đôi giày, kiểu dáng đa dạng, quanh miệng giày thi thoảng còn được
viền lông cáo rất xinh.

"Sao có vẻ vắng đi thế nhỉ?" Hạ Băng và cô có cùng một câu hỏi.

"Vì trời lạnh quá đấy mà." Lúc Đỗ Xuân Hiểu nói ra câu này, mặt mày

rất nghiêm túc, cô từng tận mắt chứng kiến những xác người chết cóng trên
đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.