TAROT LÁ BÀI ĐỂ NGỎ - Trang 301

"Năm nay cũng giống năm ngoái, không ít người lại phải chết vì lạnh

đây!" Hạ Băng khép chặt cổ áo bông, nghiến răng nghiến lợi vì lạnh, "Cậu
bảo Tiểu Tứ liệu có phải đã bỏ chỗ này về quê không? Sắp Tết rồi còn gì."

"Loại người ấy thì làm gì có nhà."

"Ai mà biết được, không chừng lại còn có vợ con ở đâu đó cũng nên."

"Nếu vậy bọn họ đâu thể theo chúng ta mãi được." Giọng điệu Đỗ Xuân

Hiểu bỗng trở nên kỳ quái.

"Gì cơ?" Hạ Băng rõ ràng nghe không hiểu, nhưng thấy cô đã quay mặt

đi hướng khác, bèn cũng quay đầu nhìn theo, thấy mấy tay ăn mày người
ngợm quấn giẻ rách cứng đơ nhưng bước chân lại cực kỳ nhanh nhẹn đang
lấm lét đi lại phía sau, cặp mắt đảo láo liên dưới lớp tóc tai bù xù.

"Ê! Lại đây, tất cả lại hết đây!" Hạ Băng mừng húm, vội gọi bọn họ lại.

Mấy kẻ nọ đưa mắt ra hiệu với nhau, như thể đang trao đổi trong im lặng,
rồi một người trong số họ rụt rè bước lên mấy bước.

"Cho xin mấy đồng?" Tên ăn mày nọ nuôi râu rậm, nhe nhởn chìa ra một

bàn tay bẩn thỉu.

Hạ Băng đặt một hào vào lòng bàn tay ấy, nói: "Người anh em, tôi muốn

hỏi thăm một người, được việc rồi sẽ còn cho anh nhiều hơn."

Dứt lời, anh lại cho hắn thêm mấy hào nữa, mấy tên đằng sau thấy thế

cũng xúm cả lại.

"Các anh có biết Tiểu Tứ không?"

Đám ăn mày dường như không hề nghe thấy, chỉ chăm chăm cúi đầu đếm

tiền, duy có gã đầu tiên lại gần bọn họ là ngẩng đầu lên, liếc Đỗ Xuân Hiểu.

"Anh biết hả?" Cô thấy vậy bèn nhìn chằm chằm hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.