TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 135

27

Delie lẩn quẩn trong phòng nơi Adam nằm, không dám lại chiếc

giường. Cô không muốn đến gần hoặc sờ cậu; trong khi cô chỉ xem đấy như
một ảo ảnh của giấc ngủ tự nhiên. Nhẹ nhàng như một phụ nữ, dượng cô
rửa ráy khuôn mặt của người chết và vuốt mái tóc ướt khỏi đôi mày rộng và
đẹp… khuôn mặt của Adam bình yên, môi mím lại, hơi mỉm cười; tựa hồ
như cậu vừa bắt đầu đi vào một sự huyền bí nào đó đã khiến cậu bối rối, và
vui sướng vì tìm được lời đáp giản dị đến không ngờ.

Cuối cùng, ông Charles nhìn lên và thấy gương mặt trắng bệch và đôi

mắt thâm quầng của cô, dường như đang chìm sâu trong một nỗi đau khổ cố
nén.

- Cháu đến với dì cháu đi. Bảo dì cháu cầu nguyện với cháu nếu dì cầu

nguyện được… Chúa ban cho, và Chúa lấy đi…

Cô nấc lên:
- Thế thì Chúa độc ác quá!
Cô nhìn cái miệng của Adam, cái miệng không bao giờ cười nữa, nói

nữa, hôn nữa, im lặng, giam hãm mãi mãi trong cái chết không thể thay đổi
được nữa. Những giọt lệ tràn ra từ trái tim đang vỡ tung của cô, nhưng một
đốm lửa trong đôi mắt cô dường như làm cho những giọt lệ ấy khô đi trước
khi rơi xuống.

Cô đến phòng người dì gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Cô bước vào.

Những bức màn đã buông xuống, căn phòng tối lờ mờ. Bà Hester đang nằm
trên giường, mặt quay vào vách, chiếc khăn mùi soa đẫm nước nắm chặt
trong tay. Mắt bà nhắm nghiền, từ hai hàm răng nghiến chặt, thoát ra lời rên
rỉ ai oán lặng lẽ không dứt, dường như không dừng lại để thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.