67
Năm 1915, sông bắt đầu chảy lại. Delie nghe chim curlew kêu trong các
vùng đầm và nhận ra rằng cơn hạn đã chấm dứt, nhưng đến lúc ấy cô cũng
biết rõ rằng Brenton, ngày nào mạnh khỏe đến như thế, năng động đến như
thế, đáng mặt nam nhi như thế, sẽ chẳng còn cử động được và chỉ còn lại là
một đống thịt.
Mỉa mai biết bao, bây giờ là lúc anh không còn khả năng điều khiển một
chiếc tàu, thì những điều cải tiến sông nước mà anh đòi hỏi rất lâu mới bắt
đầu đem ra thực hiện. Cơn hạn cuối cùng đã giúp cho các Bang thường
tranh cãi nhau đi đến một thỏa thuận về vấn đề ngăn nước.
Brenton không sụt cân một tí gì và cảnh tượng một người to, có vẻ khỏe
mạnh như thế nằm tuyệt vô hy vọng còn tệ hơn nếu anh có vẻ ốm và yếu.
Khi anh mới từ bệnh viện trở về, anh có thể thốt ra một vài tiếng. Nhưng tất
cả điều mà anh nói, một lần và tất cả các lần chỉ có “Tôi cần… Tôi cần,..”.
Anh trả lời các câu hỏi bằng cách nhắm mắt, một lần có nghĩa là “ừ”, hai
lần có nghĩa là “không”.
Bà Melville đã nhận nuôi Delie và gia đình của cô. Brenton nằm ở một
buồng phần trước nhà với một cái giường lớn. Delie ngủ trên một cái
giường nhẹ bên cạnh. Anh có thể khiến Delie chú ý bằng cách kéo một hơi
trong cổ họng. Delie nghĩ: “Được, sẽ chẳng còn bé con nào nữa, không cách
nào. Thay vào đó, Delie phải nuôi một người lớn bất lực như một đứa bé mà
sẽ chẳng bao giờ lớn lên và thoát ra được cảnh ngộ, một bản án chung thân.
Delie không thể gạt đi ý nghĩ rằng mình đã bị trừng phạt.