Để bù đắp cho bà Melville không chịu lấy một xu cho việc ăn ở, Delie
bắt đầu làm một số đồ vật mỹ nghệ cho chủ nhà. Delie vẽ một bóng đèn
thủy tinh với một cảnh sông nước, làm những bìa sách và cán viết sơn vẽ và
dùng cả sơn dầu quý giá của cô trước đây để sơn vẽ lên các tấm trải nhỏ
bằng hàng đen, những sản phẩm mà bà Melville trân trọng hơn tranh cảnh
đẹp nhất.
Các việc này gợi cho Delie ý làm kiếm tiền. Lần kế tiếp đi Wai Keric
đến cửa hàng to nhất bán hàng vải và trình bày một số món cô đã làm ra.
Kết quả là chủ cửa hàng giao cho cô vẽ một số vật trưng bày có cảnh địa
phương dành cho khách du lịch viếng vùng sông trong những tháng hè.
Bà Melville có hỏi Delie sẽ định làm gì với chiếc tàu; hay là bán tàu đi
có hơn không và có thể bỏ vốn vào một cửa hàng nhỏ có thể bán những
món trang trí mà Delie làm được. Nhưng Delie lắc đầu một cách kiên quyết.
Chiếc tàu có một nửa là phần của Brenton, và là cuộc sống của anh; không
có tàu, Brenton sẽ không còn muốn sống. Băng cách này cách khác Delie sẽ
đưa tàu Philadelphia hoạt động lại.
Trước khi đợt nước mới đổ về trên sông; Delie đã đến thi ở Hội đồng
cảng và nhận chứng chỉ thuyền trưởng, người phụ nữ đầu tiên được công
nhận đủ tư cách thuyền trưởng một tàu hơi trên sông Murray. Delie đã bổ
sung hai năm kinh nghiệm với tính cách là phó thuyền trưởng tạm thời trên
chiếc Philadelphia và cô đã kết thúc kỳ thi lý thuyết với hạng cao.
Rất may là Delie có trí nhớ bằng mắt và cô có thể nhắm mắt và thấy
khúc sông ở khoảng Moorna và gốc cây cháy phải nhám khi gặp lạch nước
cắt ngang qua; hoặc những điểm nguy hiểm nhô ra ngang cái đuôi của đoạn
Pollard Cutting…
Delie đóng khung cái bằng và đem cho Brenton xem với vẻ rất tự hào.