TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 229

Delíe không nhìn anh, và bướng bỉnh giữ im lặng.
Khi họ ra phố, Brenton nắm tay Delie và siết các ngón tay của anh vào

ngón tay của cô. Anh nhìn cô với đôi mắt sáng. Bởi vì mai này anh sẽ đi,
gương mặt anh trở nên sáng sủa hơn, tóc của anh với những lọn quăn tít,
nếp của vành tai ở đầu, như xuyên đến lòng thương yêu của Delie.

Brenton nói:
- Chúng ta sẽ đi dạo một đoạn bên sông… Em sẽ để tôi từ giã em chứ!
- Vâng. Tôi nghĩ là như thế, vâng. - Và Delie thở dài.
Khi hai người đi xuống chỗ thấp bên bờ sông. Brenton ôm Delie vào

lòng. Mặt áp vào bờ vai khỏe mạnh của anh, Delie cảm thấy rằng tất cả sự
căng thẳng, đau khổ và cay đắng của hai ngày vừa qua như rơi mất. Delie
nghĩ: “Đây mới là sự bình an, sự bình an vượt qua tầm hiếu biết…”.

Delie đi xuống bến để xem chiếc tàu mang tên cô lên đường. Đợt nước

xuân với tuyết tan dần đã nối tiếp mưa đông. Và dòng sông dâng lên đều
đặn; tất cả đều ồn ào và rì rầm trên vùng bến cao.

Nhìn dòng nước chảy mãi cho đến lúc khuất ở đoạn vòng phía dưới,

nghĩ đến biển Nam là hướng nước đổ, và những đám mây dâng lên từ biển
để rồi lại rơi xuống là tuyết, là mưa, Delie thấy mình đứng ở ngay trái tim
của một bí ấn lớn. Thời gian như con sông vĩnh viễn, có thể mang cô đi từ
nơi này, nhưng giây phút này luôn luôn còn đây, giống như cái chấm kia
trong không gian sẽ còn mãi dù sau này cô không còn ở đó, cả lúc cô đứng
bên tiếng rền của nước đổ trên bên bãi cuối cùng.

Và kia, là chiếc Philadelphia với tên của cô mới sơn trên phòng lái. Có

thể nào cô sẽ chẳng bao giờ gặp lại nó nữa. Delie không tin điều đó. Nhịp
nước đổ của sông đã đi vào huyết quản của cô, và rồi một ngày kia nó lại
gọi cô về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.