4
Cả gia đình ngồi quanh cái bàn trong phòng khách. Ánh sáng trắng dịu
của cái đèn dầu hỏa treo trên cao chiếu xuống chén đĩa bằng bạc và thủy
tinh sáng loáng, xuống khăn trải bàn trắng như tuyết.
Vui quá nên Delie ăn rất ít; cô không thể rời mắt khỏi Adam đang ngồi
bên kia bàn, mái tóc sáng chiếu ngời dưới ánh đèn. Cô vẫn băn khoăn là tại
sao Adam không giống cha cũng không giống mẹ.
Cậu cao lớn rắn rỏi, nước da sạm màu sáng, trên đôi má nổi đường máu
đỏ, đôi mắt nâu vàng, tóc nâu nhạt, thẳng và dày, lòa xóa xuống vầng trán
rộng. Ánh mắt cậu sáng, vẻ khỏe mạnh, và cái miệng trẻ con của cậu trông
tựa hồ như dễ dỗi mà cũng dễ cười to.
Giờ đây, cậu cười ha hả, trông cậu hết sức quyến rũ. Cậu nói to:
- Ăn nữa đi em! Em ăn thêm một cái bánh bao nữa đi! Em phải béo hơn
một tí, phải không má?
Delie mơ màng chìa cái đĩa tới, Adam khiến cô sợ hãi với cái nhìn dịu
dàng, không chú ý, và với cái vẻ cậu hiểu cuộc sống trong gia đình xoay
quanh cậu - như trong hai tuần lễ tới.
Chiều, cô đi với cậu ra chái nhà để ôm củi.
Cả hai vào nhà bếp, giậm chân cho tuyết rơi xuống, Adam khom người
nhóm lửa.
- Má anh có nói chiếc tàu em đi bị đắm.
Cậu đập mạnh củi vào lò sưởi, Delie nhận thấy hai tai cậu đỏ ửng. Cô
biết rằng cậu muốn nói lên ý thiện cảm về sự mất mát của gia đình cô. Tim
cô đập nhanh, cô lại có cảm giác kinh hãi hệt như mỗi lần cô cảm thấy có
người muốn xen vào nỗi đau buồn riêng tư của cô.