Cô cố trả lòi:
- Phải, em là… người sống sót duy nhất cùng với một bác thủy thủ.
Nhưng em không muốn nói về chuyện đó… Xin anh hiểu cho.
- Anh biết, cô bé ạ!
Giọng nói của cậu êm dịu đến nỗi cô không tin rằng đó là đứa con trai
hư, kiêu ngạo mà cô đã quan sát lúc ngồi bên kia bàn ăn. Cô cảm thấy mến
cậu trong khi cậu ôm số củi còn lại mang vào phòng khách.
Lúc ấy vào đầu mùa xuân, những cơn gió ấm và ánh nắng sáng sủa,
tuyết từ từ tan chảy. Bà Hester cũng bớt gắt gỏng, bớt khó khăn, bớt đòi hỏi,
bà cho phép Delie đi trượt tuyết với dượng Charles và Adam.
Mười ngày sau Adam trở lại Sydney, ngôi nhà dường như ảm đạm hơn,
lặng lẽ hơn. Delie và người dì ngồi bên ánh đèn, cả hai cảm thấy cô đơn
nhưng ít đối kháng với nhau hơn.
Ông Charles đi suốt ngày, cố tìm những cục vàng lúc nào cũng ẩn trong
mảnh đất bồi kế cận. Đít quần ông vàng ệch đất sét, giày ông của ông cũng
đóng đất sét dày cui.
Đôi khi, ông để Delie cầm cái lọ đựng bụi vàng mà ông lóng được sau
nhiều tháng làm việc, hoặc một cục vàng nhỏ xíu.
Trước khi mớ tuyết cuối cùng tan hết, ông dẫn Delie lên những sườn đồi
và chỉ những khe nhỏ bắt đầu chảy dưới những cầu tuyết trống rỗng.
Ông nói:
- Trên các ngọn núi, có hàng trăm khe như thế này tất cả đều chảy
xuống để đổ vào những sông suối to hơn như dòng Ovens và dòng Tumut,
khối tuyết này nơi dượng cháu mình đang đứng sẽ chảy mãi tới dòng
Murrumbidgee để đổ vào sông Murray.
- Sông Murray à? - Cô nhớ mang máng những bài học địa lý về đế quốc
Anh - Sông lớn nhất nước Úc phải không dượng?