TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 429

ta đi rồi, cô nằm thao thức, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đêm
này qua đêm khác; cô chiến đấu chống lại sự khao khát cái cơ thể cao to,
đầy nam tính, đôi bàn tay rắn chắc, những cái hôn điên cuồng, thèm khát,
thô bạo đặt lên môi cô. Ôi, giờ đây giá mà cô có thể ở bên cạnh ông ta.

Cô buộc phải tìm cách kiềm chế những khát vọng của mình, dùng hội

họa để dập tắt những khát vọng đó. Nhưng làm sao cô có thể thảnh thơi,
thanh thản được khi lòng cô bị căng lên vì khát vọng? Chỉ có kỷ luật, kỷ
luật.

Cô bắt tay vào vẽ còn là vì ông Alastair Raeburu. Cô muốn vẽ một tác

phẩm có giá trị để trưng ra với ông ấy khi gặp lại ông ấy một lần nữa. Ông
ấy không trở lại Morgan và chắc ông ấy đang ở Milan với bà chị dâu góa
chồng và các bà cô. Cô tưởng tượng ông ấy sống hòa thuận với cái nhà toàn
phụ nữ đó, bên bờ một cái hồ lớn mang tên một bà hoàng.

Bức vẽ đầu tiên mà cô cảm thấy hoàn toàn vừa ý diễn tả một đồi cát

màu vàng cam trơ trụi ngoại trừ một thân cây khô khốc, buồn thảm.

*

Cô đang định giao cho Wentworth một chuyến bột mì, chuyến trở về

nếu may mắn cô có thể chở len, nhưng trước khi nhổ neo cô lại nhận được
một bức thư của ông Reaburn gửi cho cô, yêu cầu cô nhân dịp đầu mùa đến
Trạm Hồ Victoria để chở hàng của ông ta về Milan. Cô đánh điện nhận lời
ngay.

Tàu của cô là tàu có thể đi biển được nhưng cô cũng hơi e ngại. Cô chưa

bao giờ đi vào một vùng nước như thế. Trên bờ hồ Alexandrina, người ta
không trông thấy bờ bến đâu cả, đây là lần đầu cô điều khiển tàu trong một
hoàn cảnh như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.