TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 503

- Anh yêu em.
Nhưng những lời nói này có vẻ vô nghĩa.
- Đừng thế anh! Tất cả đều sai lầm. Đáng lẽ em không bao giờ đến đây.

- Giọng cô gần như khóc.

- Nghe này em thân yêu, anh ngủ quá giờ, sáng nay anh không kịp cạo

râu, không kịp uống trà. Anh đã gọi xe và đến đây đúng giờ để đón em. Em
hãy đến ăn sáng, chúng ta sẽ thấy khá hơn, giống như tất cả mọi người,

Khi vào đến phòng trà tối mờ mờ để ăn sáng, cô tiếp tục cảm thấy xa lạ,

nói chuyện một cách khó khăn.

Khi bước vào phòng ngủ, họ nhìn nhau bối rối. Phòng có mấy cái

giường đơn. Delie thốt lên:

- Tệ thật!
- Phải, đáng lẽ anh phải bảo họ cho một cái giường đôi nhưng anh

không dám…

Căn phòng trông xám xịt và tiếng xe cộ vang lên ầm ì. Khi ông ôm cô

vào đôi tay, Delie thất vọng nói:

- Không, chúng ta hãy đi ra ngoài, em cần sự khoáng khoát.
Hoạt động của thành phố làm cô vui, một lần nữa cô cảm thấy mình

đang ở chốn phồn hoa rộn rịp, nơi trái tim và mạch máu của mọi hoạt động.
Mặt trời đã hiện ra, bầu trời bảng lảng vài cụm mây trắng nên thơ. Họ đi lên
con đường Swanston và đến Viện Bảo tàng Quốc gia.

Cùng đi với ông Alastair, lắng nghe những lời bình phẩm xác đáng của

ông ta, cô cảm thấy lòng mình ấm áp, vui vẻ trở lại, điều mà cô tưởng là đã
hết hy vọng. Họ ăn trưa tại một tiệm cà phê nhỏ. Nhưng khi đang ăn nửa
chừng, Alastair nhìn đăm đăm vào đôi mắt của cô, quên cả ăn.

- Chúng ta hãy trở về khách sạn. Anh muốn em thuộc về anh ngay bây

giờ. Anh nghĩ rằng đó sẽ là điều kỳ diệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.