TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 504

Và thế là họ trở về khách sạn. Đến khi trời tối, họ ra ngoài ăn buổi

chiều, cô ngồi bên ông ta nhìn cái dáng nghiêng nghiêng của ông ta, ông ta
vuốt ve đầu gối cô khuất dưới bàn, cô chợt nói bàng hoàng:

- Có đúng là anh không?
Ông ta nói:
- Đôi mắt em rất sáng! Trông em có vẻ trẻ hơn mười tuổi. Em có thể

giải thích được không?

- Chỉ nhờ anh mà em được thế…
Họ lại trở về phòng và lại cùng nhau khám phá những điều mà họ đã

biết, họ lại khám phá thêm những điều mới mẻ, sự hồi tưởng chắp vá của
thời thơ ấu, những khía cạnh của cá tính, họ là những khách lữ hành đi qua
một miền đất lạ, thích thú với mọi cảnh vật vì tất cả đều mới lạ với họ.

Tình trạng đó kéo dài hơn một tuần lễ, một tuần lễ ngang bằng những

tháng sống cuộc sống bình thường đến đỗi Delie không nghĩ cả đến việc đi
tìm gặp Imogen, và những người bạn cũ khác của cô. Cô tự nhủ:

- Mình đã đánh mất khái niệm tội lỗi, nếu đó là điều tội lỗi, mình cảm

thấy hạnh phúc, hạnh phúc tuy rằng mong manh. Hôm nay mình không đi,
ngày mai phải đi thôi.

Khi cô đi ra bưu điện nhờ gửi một bức thư khẩn, cô nhận được một bức

điện tín, điều mà dường như trong tâm thức của cô, cô đã cảm thấy từ lâu.

Đêm đó, lúc chia tay, ông Alastair thấy gương mặt cô trắng nhợt vì đau

khổ, cô trở nên xa lạ với ông, nhiệm vụ gia đình đã kêu gọi cô, sự hối hận
đã giày vò cô. Trên toa xe, cô đã giở đi giở lại mảnh giấy màu vàng oan
nghiệt, cô đọc mãi:

“MẸ TRỞ VỀ MURRY BRIDGE NGAY - CHA ĐANG TRONG

TÌNH TRẠNG NGUY KỊCH - THUƠNG YÊU - MEG”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.