TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 58

nghe như tiếng sóng biển vỗ vào phía dưới đỉnh vách đá dựng, nơi cả gia
đình cô đang yên giấc nghìn thu.

Lần đầu tiên khi cô qua nơi có tiếng cây vi vu đó, cô đã rùng mình nức

nở, khi cô nhắm mắt, ảo ảnh thật là trọn vẹn. Đêm hôm ấy, cô đã mơ thấy
bờ biển dài trắng mà thuyền trưởng Johnson đã miêu tả, nơi dòng sông
Murray gặp biển cả. Cô đi bộ dưới một tuyến đồi cát, hết đợt sóng này đến
đợt sóng khác trải dài trước mặt cô và phía sau cô là những giọt nước giá
buốt. Còn trên bờ biển này cô hết sức cô đơn: không một con hải âu cất
tiếng, không một con chim cử động, không gì cả ngoài tiếng gầm thét của
bọt sóng biển đập vào bờ. Và khi cô nhận thấy sự cô đơn của mình tại nơi
không có con người này, thì ý thức về cái đẹp và sự kinh hãi khiến cô thức
giấc.

Sau đó, cả hai đến khúc quanh kế ít gió hơn, Adam bỗng thò tay vào túi

áo trước ngực lấy ra một tờ giấy.

- Em Del, em hãy xem cái này.
Cô cầm tờ giấy, thấy những hàng chữ đều đặn, những câu thơ, Adam

quay lưng lại, một bàn chân sủi sủi cát…

Cô góp vài ý kiến. Nhưng rồi cậu bỗng giật tờ giấy lại, Delie mới biết là

cậu không muốn cô phê bình, mà chỉ muốn được đưa thơ mình cho người
khác xem để lòng mình có phần nào thanh thản.

Cô hỏi:
- Anh còn làm thêm tờ nào nữa không?
Cậu đưa cho cô một tờ khác. Cô đọc xong, kêu to:
- Hay quá, anh Adam. Tại sao anh không đưa cho cô Barrett xem, như

tờ này…

- Làm sao anh đưa được, cô bé ngốc nghếch! Anh viết cho cô ta đấy -

tất cả những câu thơ này đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.