TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 67

- Không thích gì cả.
Cô nhìn cậu, đôi mắt lo lắng. Cậu có bao giờ lừa cô như vậy đâu.

Nhưng cậu đã đẩy cô ra khỏi hiệu ăn bước vào ánh nắng mùa đông sáng
sủa, rồi chia tay với cô ở đài kỷ niệm James Mackintosh. Cô bước đi giữa
những hàng cây theo một con đường mòn cho tới ngã ba sông Campaspe và
sông Murray, cô ngồi xuống ngắm nhìn các dòng nước lặng lẽ gặp nhau.
Tiếng rầm rầm của các nhà máy xẻ gỗ xa xa và tiếng nước chảy như ru cô
thiếp đi một lúc.

Khi cô tỉnh giấc, mặt trời đã xuống sau một thân cây to, những bóng cây

trải dài qua dòng sông. Cô vội vã chạy lên con đường mòn, bỗng cô trông
thấy bóng dáng một người đàn ông thập thò quanh một thân cây.

Cô gọi to:
- Anh Adam!
À, anh ấy đang chơi trò trốn tìm với cô. Cô chạy vòng qua thân cây. Rồi

dừng lại hẳn. Cô hoảng hốt, bất động trong một lúc. Rồi cô lại chạy, chạy
tìm con đường mòn. Cô quay lại nhìn một lần nữa. Một người đàn ông cởi
trần tựa sát vào thân cây đang vẫy cô, cười ngô nghê. Ôi, anh Adam đâu rồi
nhỉ?

Cô không dám nhìn quanh nữa, tưởng tượng mình đang nghe tiếng

những bước chân chạy thình thịch. Chỉ khi cô qua cổng vòm và trở lại
những đường phố cô mới quay lại. Không còn ai theo cô nữa. Nhưng rõ là
một ngày chết tiệt. Gã ấy… thật là đê tiện, đáng ghét… Cô đi về phía cầu
tàu, cô sợ quay đầu nhìn lại rồi chạy, cô chạm phải ông Charles.

- Delie, sao cháu chạy không kịp thở và có vẻ kinh hãi vậy. Chuyện gì

vậy? Adam đâu rồi? Dượng chờ nãy giờ…

Ông thở ra mùi rượu rum nhè nhẹ.
- Ồ, ồ, xin lỗi, con lại trễ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.