TAY CỰ PHÁCH - Trang 72

Sidney Sheldon

Tay cự phách

Chương 5

Sau lưng họ là đại dương giận dữ. Trước mặt là sa mạc không bị gián đoạn,
trải dài từ bể đến chân núi xa xăm, lởm chởm, màu tím, của vách núi
Richterveld, một thế giới của hẻm núi, thung lũng và chóp núi cong queo,
sáng ngời dưới ánh trắng mờ. Ở chân rặng núi là thung lũng Henkessel, tức
“Chiếc nồi nấu của phù thuỷ”, một bẫy gió trống trải. Đó là một phong
cảnh hoang vắng, ban sơ, từ thuở bắt đầu của thời gian. Dấu hiệu duy nhất
cho biết con người đã từng đặt chân lên nơi này là một tấm biển trên cát.
Dưới ánh sáng trăng, họ đọc thấy mấy dòng chữ:
Verbode Gebied
Spergebied
Vùng đất cấm.

Không có lối thoát về phía bể. Hướng duy nhất còn mở ra cho hai người là
sa mạc Namib.
“Chúng mình phải cố vượt qua sa mạc rồi phó mặc cho may rủi”, Jamie
nói.
Banda lắc đầu, “Bọn bảo vệ sẽ bắn chúng ta ngay khi chúng vừa nhìn thấy,
hoặc treo cổ chúng ta. Ngay cả khi chúng mình qua mặt được bọn bảo vệ,
cũng không có cách nào vượt qua được bãi mìn. Chúng ta xem như đã chết
rồi”. Không phải là Banda lo sợ cái chết, anh chỉ cam chịu số phận.
Jamie nhìn Banda và cảm thấy một niềm hối tiếc sâu xa. Anh đã đưa người
da đen đến nỗi này nhưng Banda không hề phàn nàn một lần nào. Ngay cả
lúc này, khi biết không có một lối thoát nào cả cho họ, anh cũng không thốt
ra một lời trách cứ nào.
Jamie quay lại nhìn bức tường sóng giận dữ đập mạnh lên bờ, cho rằng chỉ
có một phép lạ mới giúp được cho họ đi xa được như vậy. Lúc này là hai
giờ sáng, chỉ còn bốn giờ nữa trời sẽ hửng sáng và bọn chúng sẽ phát hiện
ra họ. Thế nhưng cả hai cho đến lúc này vẫn còn nguyên vẹn. Mình sẽ là
một kẻ khốn khiếp nếu sẵn sàng bỏ cuộc lúc này, Jamie nghĩ thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.